Chán nản vì k mở được cửa để dò la tình hình bên dưới như thế nào, Yến Phi đành quay trở lại giường tiếp tục giấc ngủ dở dang.
Con bé vật người xuống chiếc giường êm ái nhắm mắt lại… Chợt, có cái gì
đó khiến Yến Phi mở mắt và bật dậy, nó lấy tay ấn lên phần bụng dưới
rốn:
-K phải chứ, giờ này tự dưng buồn đi vệ sinh… á… chết rồi, cửa khóa bên
ngoài thì làm sao mình “xả” được đây! Trời ơi, làm sao bây giờ…
Yến Phi ôm bụng lăn lộn qua lại, buồn đi vệ sinh quá đi mất. Vài giây
trôi qua, nhịn hết nổi, con bé xuống giường đến bên cửa, dùng tay gõ gõ
và cất tiếng gọi:
-Này, có ai ngoài đó k… Mẹ ơi, Trúc Linh, Trúc Lam, Trúc Lâm… mọi người ơi mở cửa, Yến Phi muốn đi vệ sinh… ôi, mắc quá…
Nhưng đáp lại tiếng gọi của Yến Phi chỉ là sự im lặng.
-Ui… tôi chịu hết nổi rồi… chắc chết mất…
Con bé ôm bụng hết đi tới đi lui trong phòng rồi chuyển sang nhảy tưng
tưng thậm chí còn lộn người trồng chuối nữa… Dĩ nhiên tất cả đều vô ích, cơn “buồn” càng ngày càng tăng cao.
-Hay là nằm ngủ để quên cơn mắc tiểu vậy!- Yến Phi leo lên giường.
Quái ác, cơn buồn đi vệ sinh khiến Yến Phi k tài nào nhắm mắt được, nó nhăn nhó ôm bụng.
-K xong rồi, kiểu này đến sáng chắc bể bụng quá…- Yến Phi ngồi dậy nghĩ cách- làm sao đây, động não đi nào, Tiểu Phi…
Đang ngồi nghĩ ngợi thì bất chợt dưới sàn nhà 1 con chuột to đùng chạy
ngang qua cái vèo khiến Yến Phi giật mình kêu lên: -Ối con chuột…
Cái giật nảy người của con bé khiến cơn buồn đi vệ sinh đã được “giải
thoát”. Yến Phi bàng hoàng nhìn xuống dưới giường, rồi nó mếu máo:
-Thôi chết tui rồi!
Sáng hôm sau, Yến Phi đang hì hục giặt đồ thì bà chủ Du bước ra. Thấy con dâu bà ngạc nhiên hỏi:
-Ủa là Tiểu Phi à?
-Dạ con chào mẹ…- Yến Phi đứng dậy.
-Mẹ cứ tưởng là Trúc Lâm nào ngờ lại là con.- bà chủ Du bảo - sao con giặt đồ sớm thế?
Yến Phi bối rối đáp bừa:
-A dạ, con có thói quen thich dậy sớm giặt đồ… như thế rất tốt cho sức khỏe.
-Ờ, con còn trẻ mà đã nghĩ như thế thì thật hiếm. Đó là 1 thói quen
tốt!- bà chủ Du hài lòng rồi bà nhìn xuống đống đồ, có chăn, ga niệm và
bộ đồ ngủ- sao con giặc nhiều thế, những cái này Trúc Lâm đã giặc sạch
rồi mà!
Yến Phi quay mặt đi, khóc thầm. Nó mếu máo vì nhớ đến ch “đi vệ sinh ngay trên giường” đêm qua.
-Dạ… tại hôm qua có con… chuột (con chuột chết bầm) chạy lên trên giường nên con mới phải đem đi giặc ạ!
-Vậy à, để mẹ bảo Trúc Linh vào phòng con xem sao… Thôi con giặt đồ tiếp đi.- bà chủ Du toan quay bước thì tự nhiên ngửi thấy mùi gì kỳ kỳ- sao
mẹ lại nghe có mùi khai vậy nhỉ, kỳ lạ trong nhà đâu có chó mèo gì đâu.
Mặt Yến Phi xanh lè, tim giật thót, nó cười cười giả vờ hít thử:
-Ủa thế ư sao… sao con k ngửi thấy gì cả…?
-Chắc mẹ ngửi nhầm.Thôi con làm mau rồi vào dùng bữa sáng với mẹ!
Khi bà chủ Du đã đi Yến Phi thở ra, con bé ngồi xuống tiếp tục công việc, vừa làm nó vừa rủa:
-Xấu hổ chết đi được, ai đời già đầu lại tè dầm ra giường chứ. Chỉ tại
cái tục lệ khóa cửa quỉ quái đó. Chẳng còn ch nào xui hơn thế nữa!
Bỗng, Roẹt! Mặt mày Yến Phi méo mó khi nó giơ cái quần ngủ lên xem, 1
cái lỗ rách to tướng xuất hiện ngay mông quần. Con bé đã giặc quá tay!
-Thế đấy, còn có thể xui hơn vậy nữa!
-Hahaha… cậu tè ra giường hả, Tiểu Phi?- Diễm Quỳnh cười lớn.
Yến Phi lấy tay bịt miệng cô bạn lại:
-Bà định giết tui hả bà, sao la lớn vậy? Đồ ác mồm!
Dù bị bịt chặt mồm nhưng Diễm Quỳnh vẫn k tài nào ngăn được cơn buồn cười này, mặt nó đỏ hết cả lên lên vì k nhịn nổi.
-Này, có thật cậu đã… “xả” trên giường k thế?- Lục Song Song hỏi vẻ bối rối- làm gì mà ra nông nỗi như vậy?
Yến Phi quay phắt qua nói ngay:
-Đâu phải lỗi tại tớ, chỉ tại cửa bị khóa rồi cả con chuột đáng ghét đó nữa nên… nên… tớ mới… mới “đi” ngay trên giường luôn.
-Sao nhà gì mà quái đản thế nhỉ?- Song Song nhíu mày.
-Phải!- Yến Phi kéo ghế lại gần bạn- gia đình họ Du kỳ lạ lắm, hôm qua
đi siêu thị Trúc Lâm mua 4 bịch huyết đỏ, nhìn thấy ghê. Rồi hình như có ai muốn trêu tớ hay sao ấy, ném cả trái dâu khô vào đầu tớ, rồi đến cái bình trong phòng tranh khi k lại vỡ mà chẳng ai đụng gì nó cả… chưa
hết, nửa đêm ở nhà dưới nghe rất ồn giống như đang mở tiệc vậy!
Nghe xong, Diễm Quỳnh hết cười, con bé thấy rùn mình:
-Eo ơi, bà kể sao nghe giống phim ma vậy?
-Phim ma gì, tớ thấy nhà họ Du giống đóng phim kinh dị thì đúng hơn!- Yến Phi chống cằm.
Rồi Diễm Quỳnh chợt hớn hở:
-À, mà bồ bảo là biết tên chồng tương lai rồi hả, tên gì thế, đẹp trai k?
-Anh ta tên Du Hạo, chẳng biết mày ngang mũi dọc thế nào nữa, mẹ chồng tớ bảo đợi vài ngày 2 đứa sẽ gặp nhau!
Diễm Quỳnh ủ rũ, chặc lưỡi tiếc rẻ. Lục Song Song k hiểu sao từ nãy giờ cô bé cứ ngửi ngửi lên người Yến Phi.
-Này, Tiểu Phi… sao tớ ngửi thấy người cậu có mùi ma khí vậy?
-Cậu nói gì?!- 2 đứa nọ thốt lên.
-Tuy chỉ thoáng qua nhưng trên áo cậu có mùi ma khí.
Diễm Quỳnh chắp 2 tay vái lấy vái để:
-Thôi, con lạy bà, Tiểu Song Song, bà cứ suốt ngày ma khí với ám khí! Bà giống đóng phim kiếm hiệp quá.
-Tớ ngửi thấy thật mà…
-Thôi nào, Tiểu Song Song, mùi ma khí gì chứ!- Yến Phi xua tay- tớ đâu có tiếp xúc với “con ma” nào đâu mà có mùi “ma khí”.
-Bà lúc nào cũng ma với cỏ, chán ghê.
Lục Song Song nhún vai, nó k nói gì nữa, cũng có thể nó ngửi nhầm.
Yến Phi mở cổng, rảo bước vào sân nhà. Nó đi trên con đường mòn trong vườn, nghĩ thầm:
-Lát nữa mình sẽ làm gì đây, nhà còn mỗi mình, buồn thật!
Yến Phi đang suy nghĩ miên màn thì Póc! Con bé kêu lên:- Ui da!
Nó xoay người lại, k có ai hết. Đưa mắt nhìn xuống đất, lại là quả dâu
khô. Cái trò này giống hệt hôm qua. Yến Phi rờ rờ đầu, ngước nhìn lên
trên tán cây kế bên:
-Quái, cây này đâu phải cây dâu đâu mà lại có quả khô rụng. Kỳ lạ thật, ai đang trêu mình sao?
Yến Phi chặc lưỡi vì chẳng hiểu ch gì. Con bé tiếp tục bước đi. Vài giây sau lại Póc! Yến Phi lại kêu:- Ui…!
Lần này thì Yến Phi quạu thật sự rồi.
-Chắc chắn có người đang chơi mình, là kẻ nào nhỉ?
Chợt, con bé thoáng thấy có cái bóng nhỏ núp sau cái cây phía xa xa
nhưng đã biến mất. Yến Phi nghĩ ngợi rồi cười gian. Con bé liền giả vờ
đi tiếp, được 1 đoạn nó liền núp vào 1 lùm cây quan sát. Vài giây trôi
qua, Yến Phi thấy 1 thằng bé xuất hiện, vừa đi vừa nhìn dáo dác khắp
nơi. Đó là Du Thiên, cậu ngạc nhiên vì sao k thấy chị dâu đâu nữa.
-A, bắt được rồi nhé, nhóc con!- bất ngờ Yến Phi nhảy ra nắm chặt lấy
tay thằng nhỏ- nói mau, nhóc là ai, tại sao lại cứ ném dâu khô vào đầu
người ta?
Vì k lường trước sự việc này nên Du Thiên k kịp chạy thoát. Nó vùng vẫy:
-Chị dâu, em là em chồng chị mà, buông em ra đi!
-Em chồng?- Yến Phi thốt lên- à, nhóc là Du Thiên đúng k?
Bỗng, Du Thiên chỉ tay: -Anh AHạo kìa…
Yến Phi giật mình xoay lại, thừa lúc ấy, Du Thiên vùng chạy thoát khỏi tay chị dâu. Yến Phi nghiến răng tức giận:
-Thằng nhóc láo lếu, chị đây phải tóm được mày mới thôi…
Thế là Yến Phi đuổi theo cậu em chồng nghịch ngợm. Chạy 1 lúc Yến Phi
liền dừng lại vì trước mặt xuất hiện 1 cái cổng nhà khác. Cái cổng này k phải cổng sắt mà cổng bằng ngói đỏ nhìn giống Nhật Bản.
-Ủa, sao cuối sân vườn lại có thêm cái cổng nữa vậy?
Chợt, -Chị dâu ơi…
Yến Phi quắt mắt nhìn thì thấy Du Thiên ngồi trên mái ngói đỏ của cái cổng nhà, cười thích thú: -Chị đuổi theo em thử xem!
Dứt lời thằng bé nhảy vụt xuống vào bên trong. Yến Phi giận sôi người:
-Dám thách chị à, được chị mà tóm được thì mày chết!
K chần chừ Yến Phi đi đến cái cổng ngói đỏ, đẩy cửa bước vào.Vừa nhìn
thấy khung cảnh bên trong thì Yến Phi đờ cả người. 1 vườn hoa tuyệt đẹp
hiện ra trong mắt con bé. Tuy ở đây cây cối cũng nhiều, cũng khá âm u
nhưng quang cảnh trông tươi sáng hơn khu vườn bên ngoài nhiều. Có cả
suối nữa. Nước suối chảy róc rách từ mô đá cao xuống 1 thanh tre dài
nhìn như đòn bẩy rồi chảy nhẹ nhàng xuống bờ suối nhỏ bên dưới, xung
quanh bờ chất toàn đá cuội to. Con đường mà Yến Phi đang bước đi rải đầy sỏi.
-Nơi này là thần tiên hay sao vậy?
Rồi Yến Phi đưa mắt nhìn sang bên phải, 1 dãy nhà gỗ hiện ra trông thật
xinh xắn, nhìn giống hệt mấy ngôi nhà gỗ bên Nhật. Cánh cửa gỗ vách bằng giấy dầu k thấm nước, treo lủng lẳng những chiếc chuông gió. Hình như
có làn gió thổi qua nên chúng rung lên nghe thật vui tai.
-K ngờ là bên trong biệt thự họ Du lại có khu nhà như thế. Mà ai ở đây nhỉ?
Đột nhiên Yến Phi xoay đầu qua trái, ở phía xa xa, có ai đó đang lạo xạo tìm kiếm cái gì trong lùm cây. Con bé k rõ là ai chỉ thấy cánh tay của
người đó.
-À… có khi nào là thằng nhóc Du Thiên k… chắc nó rồi, hehe, lần này thì
chết… có chạy đằng trời cũng k thoát khỏi tay chị nhóc ạ…
Thế là Yến Phi nhẹ nhàng đến gần cái lùm cây, khi đã chắc chắn thì nó
dừng lại rồi nhanh chóng chụp lấy cánh tay kia kéo ra ngoài:
-Haha… tóm được nhóc rồi… lần này thì…
Yến Phi chợt ngưng bặt khi trước mặt k phải là cậu em chồng quái quỉ mà
là 1 người con trai trạc tuổi nó, cậu ta đang giương đôi mắt ngây ngô
nhìn con bé. Tim Yến Phi muốn ngừng đập khi thấy vẻ đẹp ngời sáng của
người con trai đó. Cậu ta trông như thiên thần, dù nước da hơi trắng và
xanh xao. Yến Phi cứ nhìn người con trai mà mình đã “vô tình” kéo tay ra khỏi lùm cây, nhìn mãi, dường như bị cuốn hút bởi cái gì đó rất đẹp.
-Này… cậu là ai vậy?- giọng nói của cậu ta vang lên, nhẹ nhàng. Cậu ta
còn giơ tay lên quơ quơ trước mặt Yến Phi- này, k nghe tôi hỏi à, sao
cậu lại nắm tay tôi?
-Hả?- Yến Phi chợt tỉnh, nó nhìn xuống thấy mình vẫn còn ôm khư khư cánh tay của người ta, nó lúng túng bỏ tay ra- xin lỗi… vì tôi đang đuổi
theo 1 thằng bé… thấy cánh tay của cậu đưa ra ngoài… tôi… tôi tưởng là
của nó… nên.. nên mới nắm tay cậu…
-Thằng bé?- cậu con trai ngạc nhiên- à, chắc là Du Thiên!
-Đúng rồi, đúng là Du…
Bỗng cậu con trai liền lấy tay che miệng Yến Phi, rồi cậu lại giơ 1 ngón tay lên miệng mình, ra dấu:
-Suỵt, khẽ thôi, cậu làm nó sợ mất!
“Nó?” Nó là cái quái gì? Yến Phi tự nhủ, miệng vẫn bị bàn tay cậu ta che bít. Cậu con trai đưa mắt nhìn vào lùm cây lúc nãy, Yến Phi cũng nhìn
theo. Thấy cách cậu ta nhìn chăm chăm cái bụi cây, con bé như muốn nín
thở chờ đợi cái thứ gì đang ở trong đó. Vài giây trôi qua, Yến Phi
nghệch mặt khi thấy 1 con chim non nhỏ xíu đang rụt rè bước ra khỏi lùm
cây. Cậu con trai bỏ tay khỏi miệng Yến Phi, thật nhẹ nhàng cậu nâng chú chim lên bằng cả 2 tay như sợ nó sẽ rớt vậy.
-Đừng sợ, cô ấy k làm hại mày đâu. Bây giờ thì bay đi nhé, vết thương
trên cánh mày đã khỏi hẳn rồi. Nào bay đi!- cậu ta đưa chú chim lên cao.
Được khuyến khích, cảm giác như thêm sức mạnh, chú chim non đã giang
rộng đôi cánh yếu ớt, đập vài cái rồi từ từ bay lên bầu trời xanh, nơi
đang cất tiếng gọi nó.
-Tuyệt lắm,mày sẽ làm được mà, hãy bay thật cao. Tạm biệt nhé!
Yến Phi tròn xoe mắt nhìn cậu con trai xa lạ đang dõi theo chú chim,
cười rạng rỡ. Nụ cười tươi đó khiến gương mặt cậu ta thật đẹp, đến nỗi
Yến Phi nghĩ rằng nếu có thêm vài tia nắng nữa thì cậu ta sẽ sáng rực
lấp lánh như 1 thiên thần thực sự.
Rồi bất chợt, người con trai quay qua Yến Phi, con bé giật mình khẽ nhìn đi nơi khác. Chắc cậu ta đã biết mình nhìn trộm! Yến Phi tự nhủ và cảm
thấy hơi xấu hổ.
-Cậu tên gì vậy?- giọng nói dịu dàng của cậu ta lại cất lên.
-Hả?! À tôi tên là Yến Phi! Họ Yến, tên 1 chữ Phi!
-Thế ư, tên dễ thương lắm.
Yến Phi đã thoáng đỏ mặt khi nghe như vậy. Con bé ngước nhìn, cậu ta lại mỉm cười. Con trai mà sao đáng yêu thế!
-Còn tên cậu?- con bé hỏi lại.
Cậu ta toan trả lời thì 1 giọng nói vang lên từ phía sau: -Tiểu Phi!
Yến Phi quay lại:- Mẹ!
-Mẹ?!- cậu con trai ngạc nhiên- cậu gọi mẹ à?
-Tiểu Phi, sao con lại gặp được AHạo vậy?- bà chủ Du nhìn con dâu.
-AHạo?!- Yến Phi xoay lại nhìn cậu con trai xa lạ- cậu… cậu…ấy là Du Hạo, chồng… chồng tương lai của mình ư?