Làm Dâu Nhà Tỷ Phú

Chương 18: Chương 18: Đừng Sợ Ông Xã Bảo Vệ Em




Nếu nói nhìn thấy Vương Đông Quân trong lòng Lâm Kiều có cảm giác gì? Thì đó chính là cảm kích và rung động, trong lúc cô nguy cấp anh đã xuất hiện ngay và cứu cô một mạng.

Nghe tiếng hai người đánh nhau “bôm bốp” ở sau xe tài xế chỉ biết chấp hai tay cầu nguyện và cảm ơn trời phật, mặc dù ông và cô không hiểu sao anh biết bọn họ đang ở đây mà cứu kịp thời.

Minh Sơn nảy giờ bị say xe nằm xụi lơ trên ghế phụ bởi vì ông chủ trình độ cao vượt bậc đã cho anh ta trải nghiệm cảm giác đi trên mây. Bây giờ nghe tiếng súng cùng đánh nhau mới hoàn hồn vội bước xuống xe chỉnh trang quần áo rồi đi qua chỗ xe hai người kia.

“Mau hai người qua xe kia ngồi đi, ở này nguy hiểm.” Nói xong đập đập cửa.

Nảy giờ Lâm Kiều không nghĩ trong xe kia còn có Minh Sơn, cô nhìn tài xế cuối cùng hai chú cháu lập tức mở cửa xe di chuyển.

“Anh đi cùng anh ấy à?”

“Phải, chuyện dài tôi sẽ kể cho cô nghe sau.” Minh Sơn hiểu ý cô, anh vốn là theo phục vụ Vương Ngạn sao lại ở bên cạnh Vương Đông Quân.

“Sao hai người biết chúng tôi ở đây?” Lâm Kiều khó hiểu hỏi.

“ Tra camera trong thành phố, xe này không xuất hiện thì chắc chắn là ở đây.” Đúng vậy chỉ có đường nông thôn liên huyện mới không có camera.

“Oh, thông minh ghê.” Lâm Kiều nói xong mới chột miệng cô vội nhìn Vương Đông Quân đánh nhau với Đường Nghệ.

Nhìn dáng người của anh mỗi khi ra đòn vô cùng có lực, tuy Đường Nghệ thân thủ cũng nhanh. Đánh đấm hạng cao thủ nhưng khi giao đấu với Vương Đông Quân hắn ta bắt đầu đuối sức.

Ngay khi tưởng Đường Nghệ bị khống chế thì hắn nhanh chóng né được. Vương Đông Quân tức giận trực tiếp dạy cho hắn bài học. Khuôn mặt bị tóc che khuất không ai có thể nhìn thấy sắc mặt nhưng có thể cảm nhận sự lạnh lùng của anh.

Một cú đấm như trời giáng xuống khuôn mặt Đường Nghệ, lần này Vương Đông Quân không một động tác thừa.

Máu từ mũi của hắn chảy dọc xuống miệng, bắn tung tóe khắp nơi. Đường Nghệ vội vàng bịt mũi lại, hắn lập tức cúi đầu cầm súng muốn bắn vào Vương Đông Quân. Tiếc là Minh Sơn nảy giờ quan sát bên ngoài bọn họ anh ta sớm đã cầm mấy cây súng mang vào xe.

Thấy tình thế không ổn Đường Nghê vội rút dao găm chuẩn bị đâm đến ngực Vương Đông Quân.

“Bốp!” một cú đấm mạnh vào vai trái khiến cho hắn lảo đảo, lực tay của anh không phải nhỏ.

“Khốn kiếp!” Đường Nghê đứng lên chửi đổng, Vương Đông Quân muốn quay lại nhìn xem Lâm Kiều thế nào.

Nhân lúc này Đường Nghê cầm một cành cây quật mạnh vào người anh, Minh Sơn thấy tình thế không ổn vội xuống xe cầm súng hướng Đường Nghê.

“Đùng!” Viên đạn bay đến cắm vào đùi của hắn, máu tươi bắn tung toé trông vô cùng kinh khủng.

“A… đau chết tao rồi!” Đường Nghê rên rỉ, trong lúc hắn còn đang ôm chân la hét thì có tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa vọng lại.

Cho dù muốn chạy nhưng cũng lực bất tòng tâm, vết thương trên đùi quá kinh khủng làm cho Đường Nghê toát mồ hôi nằm quằn quại dưới đất.

Vương Đông Quân lạnh mắt đi tới đạp cho hắn một cái vào tay phải.

“Mày dám đụng vào người phụ nữ của tao, mày tới số rồi.” Nói xong anh cầm điện thoại gọi đi.

“Mày là ai?” Đường Nghê nhìn Vương Đông Quân cả người run lên.

“Là ông cố nội nhà mày!” Nói xong anh bồi thêm một đạp vào bụng hắn vừa hay xe cảnh sát đã đến nơi.

Minh Sơn lấy từ xe ra cho anh một chai nước, Vương Đông Quân uống một hơi rồi quay lại xe. Bên này mấy chiến sĩ cơ động đã lôi Đường Nghê lên xe, một người đến nói chuyện với anh.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa bọn họ kéo chiếc taxi và đưa tài xế lên xe về cục cảnh sát, Minh Sơn lên ghế phó lái đưa anh và Lâm Kiều theo phía sau. Cả đoạn đường Lâm Kiều chỉ mãi nhìn anh, hình như cô phát hiện bàn tay phải của anh đang xưng lên.

“Có đau lắm không?” Cô nhẹ nhàng hỏi có phần e dè.

“Đau chứ sao không, em thử đánh nhau như tôi xem nào.” Vương Đông Quân mỉm cười đùa cợt.

“Lần sau gặp phải chuyện gì điều phải gọi cho tôi chứ?” Gương mặt đẹp trai góc cạnh của anh làm cho cô tim đập rộn ràng.

“Anh là gì của tôi mà tôi phải gọi?”

“Em quên rồi à, hay em bị tên khốn kia dọa sợ? Đừng sợ ông xã sẽ bảo vệ em.” Anh dùng giọng mờ ám nói với cô.

Bọn họ ngồi phía sau cách nhau một khoảng trống nhưng Lâm Kiều cảm thấy cả khuôn mặt của mình như bị anh nhìn xuyên qua. Đỏ bừng bừng nhìn vào cửa kính thấy rõ phản ứng của cô anh chỉ cười thầm.

Minh Sơn ngồi ở phía trước lái xe, chốc lát lại nhìn hai người phía sau. Anh ta cảm thấy làm một người như chủ tịch chả dễ dàng tí nào. Mới hôm qua phải đóng thành người khác, hôm nay lại đóng vai khác tính cách anh trái ngược như thế đúng là có một không hai. Chả trách Lâm tiểu thư vậy mà không nhận ra anh cho dù bọn họ cùng nhau trò chuyện.

Con đường vào nội thành không còn xa mấy, Lâm Kiều muốn làm gì đó cho bớt căng thẳng nhưng cô ngại. Ở bên cạnh anh làm gì cũng dè dặt, phải làm sao đây?

Mùa thu hoạch ở vùng quê này đến nhanh, bọn họ đi con đường nội tỉnh hai bên là vô số vườn cây thu hoạch quả chín. Màu sắc đa dạng và tấp nập mua bán khiến người ta yêu thích, mặc dù trời không được sáng cho lắm.

oOo

Đồn cảnh sát

Lâm Kiều ngáp một cái tay trái xoa bóp tay phải đi ra khỏi phòng lấy lời khai. Từ lúc bên ngoài trở về bọn họ phải ở lại đồn làm thủ tục mấy tiếng đồng hồ, ai cũng đói. Vương Đông Quân bảo Minh Sơn đưa cho chú tài xế kia ít tiền xem như bồi thường, ông vui vẻ đồng ý đi về trước.

“Đi ăn nhé?” Anh hỏi Lâm Kiều.

“Được, tôi cũng đói rồi.” Lâm Kiều không để ý mấy giờ cô đói rồi, ăn cơm rồi tính.

Lúc ba người chuẩn bị ra xe rời đi, Lâm Kiều bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang ở bên kia đường.

Lưu Hoa không biết có việc gì đứng bên cạnh một người đàn ông tranh cải kịch liệt. Lâm Kiều nhìn bọn họ hồi lâu, Vương Đông Quân thấy cô mãi chưa chịu lên xe thì bước ra kéo cô đi. Anh nhìn theo mắt cô cũng phát hiện ra bọn họ.

“Đi thôi, tôi đói rồi.” Nói xong đưa cô vào ghế ngồi.

Thế nhưng ánh mắt của anh vẫn chú ý hai người kia, đợi khi trở về anh sẽ cho người điều tra.

Ba người rất nhanh đến được một nhà hàng bên đường Phan Bội Châu, nghe nói thức ăn ở đây rất ngon. Sau khi chọn bàn xem menu gọi món, cuối cùng thức ăn cũng mang đủ.

Lâm Kiều không khách sáo một đũa gắp thức ăn nhìn Vương Đông Quân và Minh Sơn nói: “ Ăn thôi, tôi đói rồi.”

“Ừm.” Vương Đông Quân từ tốn ăn cơm, anh còn để ý dùng khen giấy lau cho cô.

Minh Sơn không muốn cản trở hai người nên ăn nhanh rồi lấy cớ ra ngoài hút thuốc.

“Cảm ơn anh.” Lâm Kiều cảm kích anh vì anh cứu cô, còn mời cô ăn cơm.

“Tôi cần em báo đáp, em có trả không?” Vương Đông Quân trầm tĩnh hỏi.

“Báo đáp gì cơ? Tôi không có tiền.”

“Gả cho tôi!” Anh nói nhẹ nhàng tựa như chuyện này không quan trọng mấy. Nhưng để ý kỹ sẽ thấy tay gắp thức ăn hơi khựng lại.

“...” Lâm Kiều nghĩ anh đùa cô nhưng cũng bất ngờ.

“Tôi đã có hôn ước.” Lâm Kiều suy nghĩ rồi nói với anh.

“Vậy nếu như không có hôn ước, em thật sự sẽ gả cho tôi sao?” Vương Đông Quân đột nhiên vừa vui vừa buồn, bởi vì thân phận của anh. Cô vì hôn ước mà gả cho một vai diễn xấu xí kia của anh, còn vì trả ơn sẽ gả cho anh của hiện tại sao? Hay vì ở hiện tại anh đẹp trai hơn?

Tự nhiên lại đi so sánh chính mình, anh thấy bực bội.

“Em có yêu vị hôn phu của em không?”

“Anh hỏi hơi nhiều rồi!”

“Xin lỗi em… là tôi lỗ mảng.” Vương Đông Quân tự lấy đá buộc vào chân mình, cô cho dù là ở trước mặt hay là đối với vai diễn xấu xí Vương Ngạn kia cũng điều sẽ là vợ của anh. Thế nhưng anh bị chính mình ghen tuông kiểu này thật không hiểu nổi.

Lâm Kiều bối rối, đối với Vương Đông Quân cô đã động lòng… còn Vương Ngạn, vị hôn phu kia cô phải làm gì bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.