Lâm Kiều gọi điện thoại cho chủ quầy tạp hoá xin nghỉ thêm một hôm, ngày hôm qua cô muốn gọi xin nghỉ nhưng điện thoại hết pin. Cũng may chủ là một người tốt bụng không so đo tính toán với cô sau khi trách mấy câu cũng bỏ qua.
“Lâm Kiều có thấy tin tức trên tivi sáng nay không?” Bạn cùng bàn Tiểu Hồng đưa điện thoại lên nhìn rồi hỏi cô.
“Không có, cậu quên là tôi không có tivi để xem sao? Mà có chuyện gì sao?” Lâm Kiều gác bút qua một bên hỏi.
“Tin cực hót, nghe nói một nhà nào đó rất thần bí muốn tìm con dâu về nối dõi tông đường và đã tìm được đối tượng. Mà cái quan trọng là người ta ra sính lễ là mảnh đất nghìn tỷ ở trung tâm thành phố.” Tiểu Hồng xoa hai má nhìn màn hình điện thoại cảm thán, cô cũng muốn biết cô dâu được chọn là ai.
“Có gì đâu, với cái giá đó chắc bên nhà trai có vấn đề.” Lâm Kiều thật sự nghĩ như vậy, riêng chuyện hoang đường mà cô phải chịu đã đủ hiểu rồi.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Lâm Kiều thu xếp lại bài vở bắt đầu tập trung. Buổi sáng nay cô đến phòng giáo viên chủ nhiệm đã bị cô giáo mắng cho một trận còn viết bản kiểm điểm, đúng là bao nhiêu chuyện đè lên đầu.
Tan học cũng đã 11 giờ, Lâm Kiều ghé vào một quán cơm bên đường ăn tạm, loại cơm bình dân cho sinh viên chỉ mười lăm ngàn đã đủ lấp đầy dạ dày của cô rồi. Ăn uống xong đã qua 12 giờ thì nhận được tin nhắn của Hữu Đồng anh nói mang cho cô chiếc xe để tiện đi lại, vậy là bọn họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê cô làm thêm.
“Em hiện tại vẫn ổn chứ?” Hữu Đồng hỏi.
“Vâng em ổn, có điều lần trước anh bỏ em lại cho người đàn ông kia anh cũng có tâm quá. Em chưa tính sổ với anh đâu đó.” Lâm Kiều giả vờ trách anh.
“Anh biết bạn của anh mà, cậu ấy không phải người tuỳ tiện giao em cho cậu ấy anh rất yên tâm.” Hữu Đồng nói không sai, giao cô cho Vương Đông Quân không khiến cô nguy hiểm tính mạng gì. Nhưng… ngày hôm ấy Lâm Kiều không chắc là hai người bọn họ không bị ảnh hưởng tâm lý gì.
Riêng phần cô, cô vẫn có lần ngủ mơ thấy Vương Đông Quân. Bọn họ là người xa lạ thế nhưng dạo này cô vẫn hay nhớ đến người đàn ông ấy.
Xe anh bình thường không dùng đến hiện tại mang sang cho cô xem như làm việc tốt, để không ở nhà cũng không làm được việc gì. Hữu Đồng lúc lắc chìa khoá trước mặt cô chỉ ra phía trước chỗ xe anh để. Đó là một chiếc xe số hiệu honda từ vẻ ngoài cho tớ bánh xe điều còn mới tinh, Lâm Kiều nhìn mà cảm thán đúng là anh không đi bao nhiêu nên còn mới như vậy.
“Chìa khoá xe đây, xe anh để trước sân, xăng anh đã đổ đầy bồn nên tạm thoiwf em đừng lo lắng. Anh phải đi làm rồi.” Hữu Đồng đứng lên tạm biệt cô bước ra ngoài. Một đồng nghiệp khác ghé ngang chở anh đi, lúc bọn họ đi anh không quên vẫy tay tạm biệt cô.
Khi Lâm Kiều ra ngoài lấy xe về nhà, đã lâu rồi cô chưa đi xe nên vô cùng cẩn thận. Khi về đến nhà trọ đã 5 giờ chiều, đem xe vào phòng khoá cửa, tắm rửa xong đi nấu chút cơm và đồ ăn cũng đã 7 giờ tối.
Căn nhà cô thuê vừa đủ rộng cho hai người ở nên một mình cô hiện tại sinh hoạt khá thoải mái chỉ là Lâm Kiều chợt hiểu ra, bà chủ nhà này có mối quan hệ mật thiết với mẹ con Lâm Na. Cô phải tìm chỗ khác chuyển đi thôi, sống ở đây không an toàn.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa phòng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Lâm Kiều lấy khăn lau khô tóc rồi mới đi mở cửa.
Vừa mới mở cửa ra đã thấy Lâm Na đứng trước cửa, bên ngoài có vài người đi cùng.
Lâm Kiều sửng sốt mấy giây, cô vừa mới thoát khỏi nhà họ Lâm chưa lâu. Bây giờ em gái này lại đến tận đây là có ý gì?
Cách đó một con phố…
Vương Đông Quân đang lái xe trên đường từ công ty về nhà vừa vẹn có cuộc gọi của bạn học mời đến quán cà phê. Hôm nay Châu Thiên có việc xin phép về từ sớm vậy nên anh phải đích thân lái xe về, cũng có nghĩa hôm nay anh không gấp lắm.
—-
Lâm Na cầm bản thỏa thuận mà Lâm Hải đưa cho cô ta mang tới đây, sau khi nhìn qua một lần mới đưa tới trước mặt Lâm Kiều.
“Ba bảo tôi mang qua cho chị.” Lâm Na nhìn qua cửa ánh mắt khinh thường.
Lâm Kiều nhận lấy tập hồ sơ, thì ra Lâm Hải sai cô ta mang sang đây cho cô. Trên giấy chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần mỗi mục điều ghi rất rõ ràng tuy nhiên Lâm Kiều không nghĩ ông ta thật sự giao thật.
Đúng lúc này Vương Đông Quân cùng bạn đi ngang qua khu nhà cho thuê để về nhà anh ta thì bất giác nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Lâm Kiều.
“Trùng hợp quá Kiều Kiều cũng ở đây sao?” Trong giọng nói có phần lạnh nhạt nhưng ánh mắt anh sáng lên.
Lâm Na cùng mấy người vệ sĩ nghe mà giật mình quay người nhìn lại, còn Lâm Kiều đứng hình nhìn anh trân trân.