☆ 15. Ai muốn từ chối chính là đồ ngu!
Chu Hoằng rõ ràng nghe trong cổ họng của hắn ừng ực một tiếng, hai tay cũng siết chặt, nỗ lực nửa ngày, Trương Minh cũng sắp bế hắn ra khỏi phòng tắm, mới hé môi nói ra: "Thế này, thế này không thích hợp, anh thả tôi xuống." Nói xong, trên mặt không khỏi nóng lên.
Trương Minh rũ nhìn hắn một cái, giọng nói đàn cello trầm thấp êm tai, "Nếu cậu đi được, tôi cần gì phải như vậy?"
Do người nọ quá bình tĩnh, cho nên không nhận ra trạng thái này đựu mẹ gei lắm sao? Mặc dù, mặc dù lúc này trong lòng Chu Hoằng có tí vui mừng, nhưng vẫn là mất tự nhiên chiếm đa số, nghĩ tới một thằng đàn ông như hắn, tướng tá 1m8, bị người bé bằng cách bế công chúa, cũng quá khó coi.
"Vậy, hay là gọi xe cấp cứu đi, vậy thì kỳ quá, ngượng lắm..." Chu Hoằng một tay đặt lên ngực Trương Minh dùng lực đẩy ra, chỉ cảm thấy dưới bàn tay thật ấm áp, xúc cảm rắn chắc, dùng lực mà không khỏi hóa thành hư ảo ngay, cho nên cái "đẩy" này trở thành "sờ"...
Tốc độ ứng biến của Chu Hoằng trước giờ rất nhanh, huống hồ chút biến hóa nhỏ cũng không rõ ràng gì, chỉ cần biểu tình của hắn vẫn như thường là được, cơ mà không nghĩ tới Trương Minh bỗng nhiên ngừng lại trong khoảnh khắc đó, nghiêng mặt rũ mắt nhìn hắn.
Ngược sáng, lại có lông mi che chắn, trong ánh mắt ấy không thấy điểm trắng, hắc ám tối tắm, làm hô hấp Chu Hoằng cứng lại.
Trong lúc Chu Hoằng ngơ ngác không còn cách nào kiểm soát, hắn nghe thấy Trương Minh dùng chất giọng đàn cello trầm thấp kia âm nói rằng: "Run run rẩy rẩy, mặt đỏ như trứng tôm, dạo này hình như cậu có chút khác thường."
Chu Hoàng kinh hãi, xoay mạnh mặt sang chỗ khác, suýt chút nữa lại trẹo cổ, hắn như lâm đại địch, mắt nhìn phía trước, một vẻ thấy chết không sờn, vung một cái tay, âm vang hữu lực nói: "Mau đi thôi, nếu không bệnh viện đóng cửa mất!"
Bệnh viện mà còn đóng cửa được á?
Trương Minh mỉm cười, rất nghiêm túc gật đầu một cái, sau đó nhấc chân nhanh đi tới cửa.
Rất may trên đường đi, từ eo trở xuống đã có tri giác, có thể cử động, nếu không Chu Hoằng khó có thể tưởng tượng được hắn mặc cái áo choàng tắm bị Trương Minh bế vào bệnh viện sẽ mãn nhãn thế nào.
Chụp X quang, lại được bác sĩ xoa bóp một hồi, sau đó liền được cho biết rằng "Trật khớp, không nghiêm trọng, trong lúc dưỡng bệnh đừng vận động mạnh là được".
Không có vấn đề lớn, Chu Hoằng không khỏi thở dài một hơi, ngồi trong khu nghỉ ngơi chờTrương Minh, anh đi lấy thuốc cho hắn rồi.
Cầm trong tay sữa nóng mà Trương Minh mua cho hắn, Chu Hoằng đưa sườn mặt nhìn về hướng hắn sắp sửa phải đi, vô cùng an tĩnh, trong lòng cũng không có cảm giác gì ngoài một chút xao động không tính là tệ.
Về đến nhà, đã hơn mười hai giờ, Chu Hoằng ngồi trên giường chưa được hai phút, chỉ thấy Trương Minh bưng một ly nước nóng đến.
Đây là lần đầu tiên Trương Minh vào phòng hắn, Chu Hoằng không tự chủ thẳng người lên, nhìn anh tới gần, đưa qua mấy viên thuốc, trông xuống hắn nói: "Uống thuốc, rồi đi ngủ."
Trong lòng Chu Hoằng xẹt qua một tâm tình nhàn nhạt, cái gì cũng không nói, chỉ ngoan ngoãn nhận lấy thuốc, uống một hơi, sau đó giương mắt nhìn Trương Minh, thấy anh một tay cắm trong túi quần, đưa tay qua lấy cái ly không hắn đưa tới, nửa cụp mắt, vẫn không biểu cảm gì, cũng là mị lực vô biên.
Nhịp tim của Chu Hoằng lại một lần nữa rối loạn, hắn nhanh chóng đưa tay lên môi giả ho, hàm hồ nói: "Cảm ơn anh, tiền thuốc men thì chờ khi có lương sẽ trả cho anh..." Má, hắn đang nói cái gì thế? Hắn nhận ân huệ từ anh nhiều như vậy, đã sớm hằng hà không trả hết rồi, bây giờ còn nói thế, quá không biết điều quá không hiểu chuyện quá không rộng rãi...
Chu Hoằng hết sức tức giận với bản thân, cụp mí mắt mặt căng thẳng giống như đống vụn băng nghìn năm, chắc Trương Minh sẽ khinh thường hắn thôi...
"Cậu thiếu tôi, sẽ có ngày thanh toán, không cần phải gấp. Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi làm bình thường." Nói xong, Trương Minh liền xoay người đi ra ngoài, để lại Chu Hoằng mặt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cánh cửa.
Chu Hoằng bĩu môi, đang định chui vào chăn, bỗng nhiên nhớ ra trên người mình đang bị thương, thế là chậm lại động tác, sau đó lại bắt đầu oán giận, gì mà "Ngày mai làm việc bình thường", hắn bị trật eo bảo bối đó, một chút lòng đồng tình cũng không có, đúng là nhà tư bản vạn ác!
Trong thời gian dưỡng thương kế tiếp, Chu Hoằng có thể nằm sẽ không ngồi, muốn ngồi thì ngồi phải ngồi thẳng lưng, khi làm việc động tác đều chậm, tương đối cẩn thận, kỳ thực Chu Hoằng là một hậu đậu, sau khi biết được vùng eo bị trật đã không có gì đáng ngại thì cũng yên tâm, còn như vì sao lại cẩn thận như vậy, hoàn toàn là bị gián tiếp nhắc nhở.
Từ khi bị trật eo, rau dưa trong tủ lạnh liền thiếu mất một nửa, đổi thành các loại xương, các loại tanh mặn chua cay thường có trong thức ăn cũng đều mất bóng, Chu Hoằng thụ sủng nhược kinh, lúc nào cũng nhắc nhở mình là một người bị thương, không dám không chăm mình đến sinh long hoạt hổ thân thể khỏe mạnh.
Lần này bị trật khớp, ban ngày Chu Hoằng vui mừng vì quan tâm thầm lặng của Trương Minh, buổi tối lại thống khổ giãy dụa vì tâm tình nào đó nảy mầm sinh trưởng nhanh chóng trong lòng, thật sự sống như trong nước sôi lửa bỏng.
Lúc tan tầm, Chu Hoằng đang thu dọn đồ đạc, trên đầu bỗng nhiên tối sầm, hắn ngẩng đầu nhìn lên, là đồng nghiệp Vạn Thanh Mai, một cô gái có bề ngoài phổ thông lại khá biết ăn mặc, đang khẽ cười nhìn hắn.
"Chu Hoằng, tối nay rảnh không?"
Chu Hoằng hơi giật mình, lập tức nở một nụ cười phong nhã, "Mỹ nữ đã mời, tự nhiên là rảnh."
Vạn Thanh Mai trước mặt người khác là một người rất rụt rè, lúc này nghe Chu Hoằng trả lời như vậy, cũng không khỏi oán trách liếc hắn, cong khóe môi đưa tay ra dấu gọi điện đặt bên tai, sau đó đạp giày cao gót đi ra ngoài.
Chu Hoằng nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu, trên mặt nhìn không ra tâm tình, cuối cùng hoang đường cười một tiếng, rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Hắn cần một cô gái chỉnh lại hướng tiến của hắn.
Về đến nhà, phát hiện Trương Minh không ở nhà, Chu Hoằng trầm tư một chút, cầm bút viết vào một tờ giấy note đặt lên bàn, nói tối nay hắn có hẹn, chắc sẽ về muộn.
Kỳ thực không cần phải để lại lời nhắn gì cả, tin chắc không có người đàn ông nào lại đi chú ý hướng đi của một người cùng giới cả, nhưng Chu Hoằng lại làm như vậy, không suy nghĩ gì cả, chỉ là một hành động tùy ý mà thôi.
Ăn xong cơm tối, Vạn Thanh Mai gợi ý đến nhà hắn ngồi chơi, Chu Hoằng tự nhiên hiểu hàm ý này, một mặt kinh ngạc vì Vạn Thanh Mai lại chủ động như vậy, hoàn toàn không khớp với ấn tượng dành cho người ta lúc bình thường, một bên lại hơi vui sướng, vì trong lòng hắn từng có một chờ mong như thế, nếu người ta đã tự động đưa tới cửa, vì sao không hào phóng chấp nhận chứ.
Nhưng có một vấn đề, đó chính là hắn không đưa cô về nhà mình được.
Vì vậy, Chu Hoằng nở nụ cười có vẻ quẫn bách lại không mất phong nhã, nói với cô: "Thật ngại quá, nhà của tôi khá xa nơi này, hơn nữa," Ra dấu tay, Chu Hoằng tinh nghịch nhướng mày, "Tôi tin chị sẽ không muốn vào đâu."
Mị lực của Chu Hoằng là ở chỗ, mỗi hành động của hắn đều vô cùng có sức cuốn hút, có thể khiến người ta quên mất trọng điểm, chỉ đặt lực chú ý lên người hắn thôi, tuyệt đại đa số nữ giới đều không chống lại được đặc điểm này, còn đàn ông thì, có lẽ có số ít sẽ mê...
Vạn Thanh Mai cũng một người trong tuyệt đại đa số nữ giới, có lẽ càng si mê nữa, cô cong đôi môi đỏ mọng, mắt lóe sáng nhìn Chu Hoằng một lát, không tự chủ để lộ tư thế hơi quyến rũ, nghiêng người về phía Chu Hoằng nhẹ giọng nói: "Nếu như vậy, không bằng tới chỗ tôi, rất gần."
Ai muốn từ chối thì đó là đồ ngu!
Chu Hoằng mỉm cười, biểu tình vô cùng nghiêm chỉnh, "Được."