Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi

Chương 8: Chương 8




☆ 8. Dựa hơi nhà giàu

Trương Minh bề bộn nhiều việc, buổi trưa không về, buổi tối thường tăng ca, chỉ có cuối tuần là thanh nhàn, có điều cũng chỉ là đổi nơi làm việc thôi.

Chu Hoằng phát hiện anh cực thích xử lý công việc trong phòng khách, chỗ ngồi không cố định, chắc vì ánh mặt trời quá, trong tay nhất định phải có một ly cà phê nóng hổi, phải là nóng, cho dù ấm cũng không uống.

Những chi tiết này, đều là lúc Chu Hoằng nằm trên sô pha phơi nắng nhìn ra. Trương Minh vô cùng thích ánh mặt trời, Chu Hoằng cũng hưởng thụ màn tắm nắng nơi cao sang này, phơi một chút trên người cũng bóng bẩy ra.

Vì vậy, Chu Hoằng cứ thế điện thoại không mở, ngăn cách với đời qua một đoạn thời gian không tư không vị, thẳng đến khi hắn nhớ tới trung tuần tháng sau phải gửi phí sinh hoạt cho ông nội, mà hắn thì không có tiền, đành như vừa mới tỉnh mộng, cảm thấy đã đến lúc phấn chấn.

Trên bàn cơm, Chu Hoằng định nói về chuyện hắn muốn đi tìm việc làm, lại có chút ngượng ngùng, dù sao ăn ở không một thời gian, cũng từng có hiềm nghi đi cửa sau tìm việc làm với anh, người sĩ diện như hắn, lúc này mà nói ra thì có hơi khó, dây dưa nửa ngày, cơm đều ăn sắp xong rồi, Chu Hoằng cuối cùng thầm mắng một tiếng, gặp quỷ, tính tình của hắn thực sự là càng ngày càng bánh bèo!

"Cái đó, ngày mai tôi ra ngoài." Chu Hoằng thấy Trương Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tựa như hơi kinh ngạc, Chu Hoằng lập tức mất hứng, ngoài miệng nói tiếp "Đi tìm việc làm", đồng thời trong lòng lại nghĩ, hắn muốn ra ngoài thôi sao lại ngạc nhiên thế?

Trương Minh buông chén đũa xuống, im lặng một ít mới nói: "Đừng tìm nữa, tôi giữ một vị trí cho cậu rồi."

Lần này đến phiên Chu Hoằng giật mình, bưng chén há miệng, một vẻ "Anh giỡn với tôi hở", thấy Trương Minh khẽ ho khan một tiếng, nói câu "Ăn no rồi" liền đi ra ngoài.

Trương Minh vừa đi, Chu Hoằng liền nuốt đống cơm trong miệng xuống, nhìn chằm chằm tàn cục trên bàn trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chưa bao giờ hứng thú tăng cao mà muốn dọn chén đũa như hôm nay.

Chuyện công việc đã quyết định, thứ hai bắt đầu đi làm, tuy chỉ là một nhân viên quèn bình thường, nhưng dính vào chiêu bài màu vàng "Lục Nguyên" này, đẳng cấp lập tức tăng cao một tầng, nói ra cũng tuyệt đối có thể diện.

Bởi vì chênh lệch ở phương diện mặt mũi, thái độ của Chu Hoằng đối với Trương Minh vẫn luôn dao động giữa thân cận và xa cách, nhưng qua chuyện này, Chu Hoằng đã triệt để bị thu mua, cảm thấy Trương Minh thật sự là một người anh em tốt biết nghĩa khí, đồng thời, lại chạy trốn nghĩ, có phải khu nhà cấp cao này, hắn có thể lòng không vướng bận tiếp tục ở lại hay không?

Chu Hoằng rất không muốn thừa nhận, hắn đột nhiên có loại cảm giác dựa hơi nhà giàu...

Cuối tuần, cách ngày đi làm chỉ còn một đêm, Chu Hoằng bắt đầu tâm thần bất định, vốn cho rằng hắn đã thông suốt, hóa ra cũng không có, nếu không thì sao từ đầu đến cuối vẫn không khởi động máy chứ, ngày mai phải hòa vào đám đông rồi, không biết gương mặt này có khiến người ta có cảm giác hai mắt tỏa sáng hay không.

Những tấm ảnh kia còn chụp không tồi, bắt cực rõ ngũ quan của hắn...

Thở dài ra một hơi khí đục, Chu Hoằng mở cửa phòng đi tới phòng khách, bốn phía quạnh quẽ, Trương Minh còn chưa về, buổi trưa nghe anh nói tối phải dự tiệc, đại khái sẽ về rất khuya.

Chu Hoằng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, quả thực đã rất khuya, mười hai giờ rồi.

Vì là ở nhờ, cần biểu hiện rụt rè một chút, cho đến bây giờ Chu Hoằng đều chờ Trương Minh về rồi mới tắm rửa đi ngủ, nhưng hôm nay thực sự trễ, ngày mai lại là ngày đầu tiên đi làm, cộng thêm một tí cảnh ngộ đau đầu nhức óc, tinh thần có chút suy sụp, nên không muốn chờ, nhấc chân liền vào phòng tắm.

Đang đánh răng, chuông cửa đột nhiên vang lên, Chu Hoằng ô một tiếng, buông bàn chải đánh răng, lung tung rửa miệng liền xông ra ngoài, cửa vừa mở ra một kẽ hở, liền cảm thấy có một nguồn sức mạnh ập tới, Chu Hoằng vội tránh sang một bên, chỉ thấy một người đàn ông xa lạ đang dìu Trương Minh, có hơi chật vật ngã xuống.

Chu Hoằng nhướng mày, nghiêng người nhìn Trương Minh, cái người lầm lì này mà lại uống say?

Nam nhân xa lạ tốn sức xách Trương Minh lên, cười mắng một tiếng rồi ngẩng đầu, chờ khi nhìn thấy Chu Hoằng đang cười có chút vui vẻ, không khỏi hơi sửng sốt quỷ dị.

Chu Hoằng vội vã điều chỉnh thái độ, tiến lên giúp đỡ dìu Trương Minh lên, nhíu mày vội vàng hỏi: "Sao lại say thành như vậy?"

Nam nhân xa lạ lại quan sát Chu Hoằng trên dưới một phen mới thu tầm mắt về, vừa dìu Trương Minh đi vào trong vừa không lạnh không nóng trả lời: "Sinh nhật bạn, chuốc say."

Nghe xong câu này, Chu Hoằng không thèm chú ý, từ trong lỗ mũi hừ lạnh, thầm nghĩ: Sinh nhật bạn, chuốc say Trương Minh làm cái gì, lôi anh ta ra chơi à.

Chu Hoằng vừa oán thầm, vừa không tự chủ được nâng người Trương Minh lên, lại gần nhìn anh, nhưng thấy anh đã nhắm mắt, gương mặt tuấn tú đỏ hồng, mày kiếm nhíu chặt, lông mi rậm rạp khẽ run, tự trong miệng phun ra mùi rượu nồng hòa lẫn trong hơi nóng, tổng hợp các loại cảm quan, dùng một từ mê hoặc để hình dung Trương Minh trước mắt thì tuyệt đối thỏa đáng, làm một thằng đàn ông như hắn nhìn cũng không khỏi ngẩn người.

Không nghĩ tới Trương Minh bình thường trầm lặng không thú vị lúc uống rượu say, lại là thế này, ngốc ngốc nghếch nghếch, có nét trẻ con vô tội, mặc kệ ai ức hiếp đều chất phác khờ khạo đón nhận.

Chu Hoằng không nhịn được muốn bóp mặt của anh, khi hắn ý thức được ý nghĩ này, thì không khỏi kinh hãi giật mình, trượt tay một cái, thân thể Trương Minh khụy xuống một khúc, nam nhân xa lạ lập tức trách cứ nhìn sang, Chu Hoằng vội vàng ra dấu xin lỗi rồi tiếp tục nâng Trương Minh lên, nhưng tay còn chưa giữ chặt cánh tay của anh, liền nghe thấy một tiếng rên rỉ, cùng lúc đó, lại cảm giác được thân thể Trương Minh đột nhiên nhào về trước.

Trong lòng Chu Hoằng hô to không ổn, kéo Trương Minh đi tới nhà vệ sinh, dọa cho nam nhân xa lạ giật mình, ai ngờ phản ứng có nhanh chóng nhưng vẫn chậm một bước.

Chỉ nghe "Ọe" một tiếng, Trương Minh như bò húc nhào lên người Chu Hoằng, thân thể run hai cái, sau đó liền bất động trên người Chu Hoằng.

Chu Hoằng đưa hai tay đỡ Trương Minh, mặt đau buồn đưa mắt ngắm trần nhà, khóe miệng co quắp mấy cái, nói với nam nhân xa lạ đang ngẩn ra: "Anh cũng tới giúp đi."

Nam nhân kia từ lúc vào cửa đã có vẻ cao sang, lúc này bị Chu Hoằng quát, cũng quên duy trì hình tượng, còn "A" hai tiếng rồi nhảy tới, tách hai người ra xa, theo bản năng nhìn ở giữa, cũng mặt mũi bi tráng, động tác trên tay cũng không ngừng, nhanh nhẹn đưa Trương Minh vào nhà vệ sinh.

Chu Hoằng nhanh bước đuổi kịp, hai ba lần cởi áo đang mặc, dùng nước lạnh tùy ý rửa cần cổ, sau đó nhìn Trương Minh, thấy anh bị đặt dưới đất, nghiêng người tựa vào tường, trước ngực toàn chất bẩn, biểu tình vừa ủy khuất vừa thống khổ, nam nhân xa lạ đang bận cởi nút áo sơ mi của anh.

Nhìn thoáng qua, trong lòng cũng không có suy nghĩ gì, tựa như phản ứng bình thường, Chu Hoằng ngồi xổm xuống liền chen ngang nam nhân xa lạ, thay hắn bắt đầu cởi nút cho Trương Minh, mới cởi hai nút, liền cảm thấy không đúng, giật cả mình, vội vàng giương mắt nhìn người nọ, chỉ thấy hắn đã đứng lên, trên mặt không có phản ứng, hoàn toàn không có chú ý dị thường nhỏ của Chu Hoằng, tự đưa cổ nhìn ra ngoài phòng khách, ảo não nói một câu: "Phòng khách cũng bẩn." Sau đó liền ra ngoài.

Chu Hoằng khẽ thở ra một hơi, lắc đầu bật cười, hắn hành động điên rồ quá rồi, vui buồn thất thường.

Mở rộng áo sơ mi của Trương Minh, Chu Hoằng không khỏi nhướng mày, trên dưới xem xét hai lần mới tiếp tục đưa tay cởi ra, cởi xong, dùng khăn ướt lau đi phần bẩn cho anh, từ miệng đến cổ, cuối cùng là ngực, động tác mặc dù không ôn nhu nhưng cũng tỉ mỉ.

Vừa lau, Chu Hoằng vừa thưởng thức phản ứng của Trương Minh, thấy anh vặn qua vặn lại như đứa bé, chân mày nhíu lại như có thể kẹp chết con ruồi, lắc đầu rầm rì. Chu Hoằng nhìn buồn cười, không nhịn được muốn cười, trên thực tế cũng nhịn không được, có điều cũng cười khẽ, sợ người bên ngoài nghe thấy, vì che giấu, hắn giả vờ tức giận hỏi: "Sao lại say thành như vậy?"

Nam nhân kia tùy ý "Ờ" một cái tiếng, hiển nhiên cảm thấy không có gì để nói.

Chu Hoằng không thèm để ý thái độ của hắn, trực tiếp thì thầm suy nghĩ trong lòng nghĩ ra: "Không nghĩ tới tửu lượng của Trương Minh kém như vậy."

Người bên ngoài bỗng nhiên có hứng thú nói chuyện, giọng không cao không thấp đáp: "Minh bị gài..."

Bị gài? Còn "Minh" nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.