Ngoài ý muốn bay tới một bữa ăn lớn, Lương Tử cao hứng muốn chết đi sống lại, liên tiếp bắt chuyện mời rượu Trương Cảnh Minh, với nhịp điệu tìm đường chết, sau đó không bao lâu đã gục, Trương Cảnh Minh lại nửa chút phản ứng cũng không có, Chu Hoằng chỉ biết anh độ mạnh nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, lúc này xem như tin phục rồi.
Chu Hoằng biết chỗ ở của Lương Tử, liền cùng Trương Cảnh Minh đưa hắn trở về, cũng thu xếp ổn thỏa.
Trên đường về nhà, Chu Hoằng đầu tiên là sung sướng về thể xác và tinh thần, sau đó nhớ tới “bạn thân đột kích” vào ngày mai, lại buồn bực, cào cào tóc lẩm bẩm: “Nhìn người nhà em hiền lành biết bao nhiêu, còn nhà anh thì khó hầu hạ biết bao nhiêu.” Hoàn toàn lọc đi cái tánh phố chợ không tiết tháo của Lương Tử.
Giọng điệu của Trương Cảnh Minh hết sức chân thành nói: “Đúng thế.”
Chu Hoằng buồn bực liếc anh một cái, không nói chuyện, nhưng một lát sau cũng không biết nhớ chuyện thê thảm gì, đột nhiên tức điên lên nghiêng đầu nói với Trương Cảnh Minh: “Trương Cảnh Minh, nếu anh còn dám đuổi em ra ngoài một lần thử xem, em sẽ không để yên cho anh đâu!”
Trương Cảnh Minh mắt nhìn phía trước, tay lái cầm vững vàng, không hề có biểu tình, nhưng chính là bộ dạng khiến người ta cảm thấy anh vô cùng hổ thẹn, cũng không dám làm chuyện đó nữa.
Chu Hoằng thấy thái độ của anh coi như đoan chính, liền không tính toán với anh nữa.
Vừa về tới nhà, Chu Hoằng liền cởi áo khoác thuận tay vắt lên sô pha, mãi vọc máy game somatosentory vừa mới cài đặt.
Hai ngày này bận rộn công việc, vẫn không có thời gian thể nghiệm thử, ngày mai bạn thân đột kích rồi, hắn phải thử các loại game trước, đừng để đến lúc đó chơi dở ảnh hưởng đến tâm tình.
Chọn loại game kiểu dancing, hình ảnh và âm nhạc đều rất có cảm giác, cảm thấy rất thú vị, liền múa máy hai cái, nhưng lại cứng đờ không vào trạng thái, không biết nhảy thành hình dáng khôi hài gì luôn, Chu Hoằng vui vẻ cười ha ha không ngừng, vừa vặn Trương Cảnh Minh từ toilet đi ra, lại đột nhiên hứng thú tăng cao kéo anh qua, nhất quyết đòi anh cùng nhảy theo.
Trương Cảnh Minh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cười gia nhập trận doanh.
Ban đầu thì vẫn không bắt được cảm giác, cơ thể cũng không lắc lư, hai người không khỏi đều có chút luống cuống tay chân, nhưng rất chuyên chú, vì vậy dần dần đi theo nhịp điệu, tìm được lạc thú, thoáng chốc chơi thật là high.
Chu Hoằng cười rất lớn, ha ha ha, xoay cũng vô cùng hăng hái, còn không ngừng nghiêng đầu nhìn Trương Cảnh Minh, oán giận anh nhảy không đủ co giãn.
Trong đôi mắt đen bóng của Trương Cảnh Minh đều là ý cười, anh nhìn Chu Hoằng vui vẻ như một con thỏ, trong bụng không khỏi khẽ động, tứ chi bách hài giống như trong ngâm suối nước nóng, dần ấm lên, cảm giác cực kỳ tuyệt vời, rồi cũng bất tri bất giác lại đưa vài phần tinh lực lên trò chơi này, khống chế động tác tay chân ra sức làm tốt lên một chút.
Chơi xong một lần, Chu Hoằng chưa tận hứng, lại chọn một trò tương tự, chỉ là trò này không có cảm giác tiết tấu cường liệt so với vừa rồi, lại càng thêm gợi cảm nóng bỏng một tí, Chu Hoằng chọn cái này, sau đó nhìn Trương Cảnh Minh nở nụ cười ý vị thâm trường.
Trương Cảnh Minh chuẩn xác tiếp thu được cái nháy mắt Chu Hoằng đưa tới, chỉ nhận thấy sự giảo hoạt linh động khó nói nên lời trong đôi mắt đen cong cong kia, anh nội liễm thu về, rồi nhịn không được bụng dưới khẽ động.
Âm nhạc mới vang lên, chính là một tiếng ngâm nga sầu não, ánh mắt Chu Hoằng nhẹ nhàng tung bay, miệng cũng nghiêm chỉnh mấp máy.
Nhất là sau khi làm được hai động tác, Chu Hoằng ý thức được, đây căn bản là chuyên thiết kế dùng cho vợ chồng son vui vẻ với nhau, nghe giọng điệu kia nhìn động tác kia, thật con mẹ nó khiến người ra không thể chê bai được.
Chu Hoằng có hơi không yên tâm, cũng không hi hi ha ha nữa, cảm thấy không khí bốn phía chậm rãi trở nên hừng hực dính nhớp, hắn căng cơ thể dựa theo động tác của game khẽ nghiêng sang bên, đồng thời hai tay trượt về eo, nhưng sau khi làm xong thì lập tức không bình tĩnh, bởi vì đụng phải vai Trương Cảnh Minh, tên khốn nạn này chẳng những không làm theo động tác chỉ thị, thậm chí còn sáp lại gần hắn bên này đôi chút.
Chu Hoằng lập tức nóng lên, chỉ cảm thấy trong mũi đều là mùi cơ thể của Trương Cảnh Minh, không khỏi có chút say say, hắn ỡm ờ dựa lên người Trương Cảnh Minh, mắt không trung thành vẫn nhìn chằm chằm màn hình, giọng nói có hơi khàn khàn, “Đàng hoàng một chút coi, còn chưa nhảy xong đâu.”
Nói xong, còn tựa như làm gương dựa theo chỉ thị của game lắc vòng eo, nhưng một cái lắc eo này thì khỏi nói đi, trực tiếp lắc cho Trương Cảnh Minh dính sát rồi.
Bối cảnh âm nhạc này tạo ra quá con mẹ nó tuyệt rồi, ừm ừm ừm quả thực chọc chết người luôn ấy.
Trương Cảnh Minh đưa tay ôm chặt vòng eo của Chu Hoằng, có chút bực mình cắn vành tai ửng đỏ của hắn, thở ra một hơi nóng hổi, còn phát ra âm thanh.
Chu Hoằng lập tức binh bại như núi đổ, chỉ cảm thấy nửa người đều tê dại hết rồi, cũng không biết dâm đãng phát ra từ đâu, hai cánh tay duỗi ra sau rồi câu lấy gáy Trương Cảnh Minh, dán vào hạ thân anh lại lắc eo một lần, cũng rõ ràng cảm nhận được một thứ không hòa hài bất chợt gồ lên ủi vào hậu môn hắn.
Lần này đơn giản là như lửa nhấp nháy, cháy sém cả một cơn sóng lửa, Trương Cảnh Minh trực tiếp đưa tay vào áo len của Chu Hoằng, không nhẹ không nặng vuốt ve, đầu cũng sớm chôn xuống dưới, quấn quýt liên miên ở sau tai và hõm cổ của Chu Hoằng, tiếng thở dài trầm trầm bao phủ trong bối cảnh âm nhạc càng thêm dâm đãng.
Trương Cảnh Minh uống nhiều rượu, nhưng không say, Chu Hoằng uống rất ít, có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Trương Cảnh Minh, nhưng sắp say, đây vẫn chỉ là tiền hí thôi, cơ thể cư nhiên cũng sắp chịu không nổi mà xịu lơ luôn rồi, hắn ôm cổ Trương Cảnh Minh thật chặt, vểnh mông lên qua lại ma sát đồ vật cương cứng phía sau.
Trương Cảnh Minh không chịu nổi, kêu lên một tiếng đau đớn gạt cánh tay Chu Hoằng ra, quay người hắn lại hôn lên, thân trên thân dưới dán vào nhau không để lại tí khe hở, giống như muốn ép người vào tận xương.
Chu Hoằng đã dần dần quen Trương Cảnh Minh không trầm lắng trên mặt tình dục, thậm chí là si mê, hắn không kiềm chế được thở dốc, dùng tư thái càn rỡ nhất biểu đạt tình cảm của mình, cảm thấy ngay sau đó hắn sẽ đánh mất chính mình.
Trong tiếng âm nhạc ngâm nga dần dần nghe không được, chỉ còn lại tiếng thở gấp và thở dài gần bên tai, hai người đàn ông quần áo vô cùng mất trật tự tuy hai mà một quấn riết lấy nhau trên cái chăn vừa dày vừa nặng, hình dáng cuồng si vô luận giày vò như thế nào đều không thể lấp đầy dục vọng.
Bởi vì còn chưa hết tháng Giêng, cho nên đối với lần đại yến gia đình này, Chu Hoằng luôn có một loại ảo giác đặc biệt, không thể nào không coi trọng, nhưng do hôm qua quá mất kiểm soát, làm tới mức toàn thân mềm nhũn, thế cho nên ngay hôm sau khi thức dậy trời đã sáng choang, kém rất xa so với tảng sáng trong kế hoạch.
Ngay khi Chu Hoằng mở mắt ra thì sửng sốt, sau đó bừng tỉnh lúc này chính là một tiếng la hét, vén chăn lên liền vượt qua Trương Cảnh Minh nhảy xuống giường, như trên người đâu có sức để mà tiếp ứng với cái nhảy mạnh bạo bất ngờ này chứ.
Kết quả là, ngay sau đó là một tiếng hét thảm đau đớn, Chu Hoằng cứ như một quả cân chuẩn xác ngồi lên bụng Trương Cảnh Minh.
Trương Cảnh Minh vất vả lắm mới có một ngày rảnh rỗi, đang ngủ nướng, cứ thế bi thảm bị giày vò tỉnh ngủ, anh ôm bụng khom thành cục, hít một ngụm khí lạnh liếc Chu Hoằng luống cuống tay chân, “Anh bị đập trúng cũng chưa từng kêu, em kêu thảm như vậy làm cái gì?”
Chu Hoằng vừa xin lỗi vừa ủy khuất vừa lo lắng, níu Trương Cảnh Minh muốn xem bụng của anh, “Chẳng phải tại em đang ngủ mơ à, cho em xem có đập bể không, đừng có bị lòi ruột ra nha...”
Trương Cảnh Minh nằm dài ra mặc hắn trêu ghẹo mãi, nghe vậy thì mặt dở khóc dở cười, “Cũng không đâu, nếu không phải anh...” Nói tới đây, lập tức dừng lại.
“Thắt hậu môn*?” Chu Hoằng lại đột nhiên hiểu lòng người nâng đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm Trương Cảnh Minh, tới một câu.
“... Ừ.”
Chu Hoằng cười ngã ra giường, còn không ngừng đưa tay vỗ giường.
Trương Cảnh Minh rất bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn cười theo.
(*từ này mình thật sự không hiểu >< cao nhân nào giỏi hãy giúp mình với 屁眼儿紧, chỉ biết đây là triệu chứng liên quan đến đường ruột:<)