Phàn Viễn chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng đang khá hot, phim theo motif cũ, người ngoài hành tinh tới xâm chiếm trái đất, nhưng diễn xuất của cặp nam nữ diễn viên chính rất xuất sắc khiến bộ phim hay hơn rất nhiều, hơn nữa phim được chế tác tinh vi, đạo diễn rất giỏi về khoản vận dụng hiệu ứng ánh sáng khiến bộ phim càng thêm lôi cuốn người xem.
Vốn đi xem phim là để ngăn cản nam chính, không để nội dung tiểu thuyết bị đi lệch hướng, cuối cùng Phàn Viễn lại bị bộ phim thu hút, ngồi xem chăm chú tới tận cuối phim.
Đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, anh vẫn còn đang chìm đắm trong nội dung tiểu thuyết, không nhịn được mà cảm thán: “Thật ra nam chính đâu cần phải chết, không chết thì có ảnh hưởng gì tới tình tiết phim đâu, thế mà cuối cùng lại để cho anh ta bị nhiễm cái virus ST gì đó, phải ngồi phi thuyền bay ra khỏi trái đất, ra ngoài không gian tự sinh tự diệt, biên kịch ác quá thể quá đáng, người ta tốt xấu gì cũng đã cứu cả trái đất, sao không cho anh ấy một con đường sống chứ.”
Cố Kỳ xoa xoa đầu anh, cười nói: “Em ngốc thật đấy, nếu không diễn như vậy, sao có thể khiến nhiều người sụt sùi cảm động, ấn tượng về phim cũng sẽ bị giảm đi.”
Phàn Viễn vẫn không thể đồng tình, “Chẳng lẽ chỉ vì muốn khán giả có ấn tượng sâu sắc nên có thể tùy tiện mạt sát người sao, lạnh lùng quá còn gì..”
“Tiểu Viễn, đây chỉ là một bộ phim lấy doanh thu làm chính thôi.”
Phàn Viễn im lặng, anh biết Cố Kỳ nói có lý, đây chỉ là một bộ phim, xem xong rồi thì thôi. Chỉ là anh xuyên qua xuyên lại hàng ngàn thế giới nhỏ biết bao nhiêu năm, những con người trong thế giới giả tưởng tồn tại ngay trước mắt anh, mọi hỉ nộ ái ố của họ đều được anh thu vào mắt, khiến anh không thể nhìn họ như nhìn những nhân vật giả tưởng.
Qua hồi lâu anh mới rầu rĩ nói: “Em cũng biết đây chỉ là một bộ phim, nhưng mà lúc tác giả sáng tác, đều trao cho họ một sinh mệnh, trong mắt chúng ta, có lẽ họ chỉ là mấy vai không quan trọng, nhưng trong thế giới của họ, bọn họ đều là người sống, cũng sẽ đau, sẽ buồn, cũng muốn được sống. Nếu như nội dung phim bắt buộc nhân vật đấy phải chết, em còn có thể hiểu được, nhưng nếu cái chết của nhân vật ấy không có giá trị, chết chỉ vì để chết, liệu cái người bị chết kia có cam tâm không?”
Ánh mắt Cố Kỳ lóe lên, hắn nhìn vào đôi mắt trong veo của Phàn Viễn, giọng nói đầy phức tạp: “Không cam lòng thì sao. Tiểu Viễn, em vẫn còn ngây thơ quá, em cảm thấy diễn viên chính chết không đáng, vậy em nghĩ những nhân vật phản diện sẽ cam tâm chịu chết sao? Và cả những sinh mệnh vô tội bị liên lụy sẽ thế nào nữa? Trên đời này cái gọi là công bằng hiếm lắm, có những người từ nhỏ đã được định sống trong vầng hào quang chói lóa, nhưng cũng có những người đã được định trước một cuộc sống thảm hại, còn cả những người đến tên tuổi cũng không thể giữ lại đã phải ra đi. Chỉ có những người mạnh mẽ mới có thể thoát khỏi những trói buộc bẩm sinh, nếu đến cuộc sống của mình cũng không làm chủ được, thì không có tư cách để không cam lòng.”
Phàn Viễn nghe lời hắn nói xong liền dâng trào cảm xúc, trong mắt ánh lên ngọn lửa cháy rực, kích động nói: “Anh nói đúng, không có ai nguyện ý sống dưới sự điều khiển của người khác, nếu muốn làm chủ cuộc sống của mình, nhất định phải trở nên mạnh mẽ.”
Cố Kỳ vui vẻ xoa xoa gương mặt trắng mịn của Phàn Viễn, cong môi nói: “Bé ngoan dễ dạy, anh đi lấy xe, em ở đây đợi anh một chút.”
Phàn Viễn ngoan ngoãn gật đầu, sau khi nhìn Cố Kỳ rời đi, anh hùng hồn nói: “Tiểu Ngũ, anh cảm thấy lời nam chính nói rất có đạo lý, từ hôm nay trở đi, anh sẽ lấy ‘cố vấn chấp pháp cao cấp’ làm mục tiêu cuối cùng, nỗ lực làm việc, cố gắng để trở nên mạnh mẽ, tiến lên đỉnh nhân sinh! Anh sẽ không bao giờ đóng mấy vai người qua đường giáp đến tên cũng không có nữa! Cũng tuyệt đối không đóng mấy vai đã gay lại còn mắc bệnh thần kinh.”
“…….”
“Tiểu Ngũ, em có nghe thấy anh nói gì không, Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ!”
Qua một lúc lâu sau, giọng nói cứng nhắc của Tiểu Ngũ mới vang lên: “Bíp, theo như kết quả đánh giá tổng hợp các phương diện của chủ nhân, đây là một nhiệm vụ bất khả thi. Xin chủ nhân xuống đất đi, chọn mục tiêu nào dễ thực hiện hơn một chút.”
Phàn Viễn: “…………” Anh vừa mới nuôi dựng được một chút tự tin, có cần phải phũ phàng dập tắt thế không hả!!!!
Thật ra cũng không thể trách Tiểu Ngũ quá phũ phàng, những người chấp hành nhiệm vụ xuyên qua các thế giới như Phàn Viễn nhiều như sao trên trời, mà những người này và hệ thống của họ đều bị thế giới gốc quản lý, một khi thế giới gốc ngừng cung ứng nguồn sinh lực, diễn viên không đủ sinh lực để xuyên qua các thế giới, cuối cùng sẽ rơi vào hôn mê, linh hồn từ từ tiêu tán, khi đó sẽ chết thực sự.
Mà trong số những người này có một nhóm người đặc biệt, chính là cố vấn chấp pháp cao cấp, nghe giang hồ đồn tổng cộng có không quá mười người. Bọn họ được nhận thẳng nguồn năng lượng từ thế giới gốc, đồng thời để bảo vệ thế giới gốc có thể vận hành bình thường, cũng có khi họ sẽ xuyên vào một thế giới để chấp hành nhiệm vụ, hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích, không bị trói buộc, là một diễn viên tự do.
Những cố vấn chấp pháp cao cấp này đứng trên đỉnh tháp diễn viên, một cố vấn chấp pháp cao cấp mới lên đồng nghĩa với việc một cố vấn chấp pháp cũ ngã xuống. Cho dù có là người trong tổ nam chính cũng không dám lấy cố vấn chấp pháp cao cấp làm mục tiêu, Phàn Viễn làm một nam thứ cong lại nói một cách dễ dàng như vậy, chỉ có thể nói là không biết tự lượng sức mình.
Bao nhiên hăng hái nhiệt tình của Phàn Viễn tắt dần tắt dần, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, anh nhớ tới lời nói hùng hồn của bản thân lúc ban nãy, nhất thời xấu hổ muốn che mặt: “Anh chỉ nói thế thôi, em đừng nghĩ là thật..”
“Bíp, xin chủ nhân yên tâm, mấy lời ngu ngốc này không ai tin là thật đâu.”
“…………….”
**********
Phàn Viễn đang buồn chán đợi nam chính quay về, đột nhiên bị người ở phía sau đẩy một cái, anh khó hiểu xoay người, trông thấy ba cậu nhóc tóc vàng hoe đang nhìn anh đầy ý xấu.
“Tiểu Ngũ, ai kia?”
“Bíp, theo như kiểm trắc, đó là học sinh lớp 10F trường Tụng Chân.”
Phàn Viễn sờ cằm: “Lớp F à, cái lớp nổi tiếng côn đồ…”
Đột nhiên một cánh tay to lớn khoác lên vai Cố Viễn, lúc nói chuyện mùi thuốc lá phả vào mặt làm anh phải nhíu mày: “Này Cố Viễn, bọn tao đi xem phim, cơ mà không mang tiền, giúp đỡ bọn tao tí đi.”
Phàn Viễn sờ sờ túi mình, vô tội lắc đầu: “Không có tiền.”
Đám người kia liếc mắt nhìn nhau, một nam sinh cao lớn cất tiếng nói: “Mày lừa ai chứ? Cả trường này có ai mà không biết mày là tiểu thiếu gia nhà họ Cố, làm gì có chuyện ra ngoài mà không mang tiền đi. Nhà mày lắm tiền như thế, tiếc quái gì mấy đồng tiêu vặt.”
“Không mang tiền thật mà, với cả…” Phàn Viễn hất cánh tay trên vai mình ra, cắn môi nhỏ giọng kháng nghị: “Dù tôi có tiền, sao phải cho mấy cậu, đó tiền bố mẹ tôi kiếm được.”
“Bíp, chủ nhân, anh chọc tức bọn chúng như vậy có thể sẽ bị đánh đó.”
Phàn Viễn tức giận nói: “…… Anh đâu còn cách nào khác? Nguyên chủ là một tên mọt sách, đã đần đần lại thêm tính cách trạch nam hướng nội, giờ anh chỉ muốn uống một viên thuốc tăng lực, trong chớp mắt oánh chết mấy thằng côn đồ kia, anh có thể làm như vầy không?! Mà sao nam chính đi lấy xe gì mà lâu thế? Hay gặp gái xinh quên luôn thằng em này rồi?”
“Bíp, chủ nhân hãy cẩn thận…”
Mãi Phàn Viễn mới lấy lại được tinh thần, liền thấy một nắm đấm đen xì đang đánh về phía mặt mình, anh vô thức muốn trốn theo bản năng, nhưng cố nén xuống, nhắm mắt lại lẩm bẩm: Mình là một trạch nam trói gà còn không đủ chặt, không thể tránh thoát được nắm đấm!
………
“…. Tiểu Ngũ, em đổi thuốc giảm đau cho anh à?”
“Bíp, em còn chưa kịp đổi.. nhưng mà, chủ nhân không cần nữa đâu.”
Hở? Phàn Viễn dè dặt mở mắt ra, chỉ thấy nắm đấm kia dừng lại cách mặt mình một phân, bị một cánh tay thon dài tóm lấy, không đụng đậy được chút nào.
Phàn Viễn nâng mắt nhìn lên, trông thấy một chiếc áo khoác màu trắng đang bay phấp phới giữa trời gió rét, người nọ mỉm cười nhìn anh dưới ánh mặt trời sáng rỡ, nụ cười trên môi như mang theo ánh sáng thiêng liêng, khiến anh liên tưởng tới một sinh vật có đôi cánh trắng muốt, đầu đội vòng sáng.
Khác hoàn toàn với khí chất bá vương không thể tiêu tán của nam chính, nụ cười của người này rực rỡ như ánh dương, khí chất dịu dàng, là một chàng trai hoàn mỹ.
Nam thứ-kun… Triệu Vũ Hạo… sao anh ta lại ở đây?!
Anh trông thấy nam thứ-kun trên người tự phát vầng sáng ấm áp từ từ hất cái tay heo kia ra, sau đó nở nụ cười đến là dịu dàng, thế nhưng trong mắt lại lóe lên hàn quang: “Ba nam sinh bắt nạt một cô bé, có phải quá thiếu phong độ không?”(Tay heo – chỉ hành vi xâm phạm tình dục)
Phàn Viễn (Bạn trẻ bị bỏ quên đứng hình):???????
Tên côn đồ vừa vung nắm đấm ra trông thấy nam thứ-kun thì sợ hãi không ngừng lui về phía sau, run rẩy nói lời thoại ngu ngốc kinh điển: “Mày là Triệu Vũ Hạo của trung học Thánh Đế?! Xui vãi, anh em mau chạy thôi, thằng này không dễ dây vào đâu!”
Đám kia nghe tên Triệu Vũ Hạo thì biến sắc, vội vã quay đầu bỏ chạy, đến khi chạy xa mấy mét thì hô về phía bên này: “Cố Viễn mày đợi đấy, lần sau gặp bọn tao mày sẽ không may mắn như vậy đâu!”
Dứt lời liền quay đầu bỏ chạy về phía chân trời.
Phàn Viễn: “…………….” Anh đã trêu ai ghẹo ai chứ?!
Triệu Vũ Hạo cúi người xuống đối mặt với anh, nở nụ cười tỏa nắng, “Không phải lo đâu, nếu sau này bọn chúng lại gây phiền phức cho em nữa, em cứ nói tên anh, chắc có thể dùng được.”
Đối mặt với ân nhân cứu mạng, Phàn Viễn chẳng thể phát giận, im lặng hồi lâu mới nói một câu: “Vâng, cảm ơn anh.”
Tiếc là nam thứ-kun không thấu tình đạt lý một chút nào, hoàn toàn không hiểu gương mặt xoắn xuýt muốn tránh anh ta ra của anh, tiếp tục hỏi: “Em tên là Cố Viễn à? Nghe không giống tên con gái, cũng khéo thật đấy, em trai của bạn anh cũng tên là Cố Viễn, anh chưa gặp em ấy, nhưng mà nghe nói là một otaku, ha ha ha….”
Phàn Viễn đứng đực người mặt không đổi sắc nhìn anh ta, sau đó đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía sau anh ta, cười cười cất tiếng gọi: “Anh trai.”
Triệu Vũ Hạo bị nụ cười ngọt lịm làm cho sửng sốt, ngơ ngác quay đầu nhìn, thế nhưng lại trông thấy cậu bạn tốt của mình đang nheo mắt nhìn bọn họ, ánh mắt kia mang theo ý vị khó nói, khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng.
“Anh trai.. anh trai… anh trai…”
Giọng của Cố Viễn vọng đi vọng lại trong đầu anh, trong khoảnh khắc đó dường như anh nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát.