CHƯƠNG 23:
Đang búi tóc, Nhị gia vậy mà tà tâm không chết vẫn ngắm chân của nàng. Tên lưu manh háo sắc! Cố Lâm giận dữ cầm khăn ướt quất một cái, khỏi cần nói, khăn ướt quất vào lưng thật sự rất đau, Nhị gia chao ôi một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Cố Lâm xoay người định rời đi, Nhị gia không để ý tới chỗ đau vội vàng kéo nàng lại, "Ta bị đánh cũng chưa nói gì mà, nàng định đi đâu?"
"Ta đi đem giày vớ mặc vào." Giọng Cố Lâm cứng nhắc, mắt đã đỏ lên. Nhị gia chết giẫm, nhất định thấy nàng không đoan trang. . . Quân tử quý thận độc*, nàng hiểu. Nàng vẫn luôn ao ước được tự do, thoải mái, nhưng bây giờ một mình ở trong phòng chỉ mặc đồ hơi thoải mái 1 chút, lại bị người ta trêu đùa như vậy. . . Đặc biệt là để Nhị gia nhìn thấy, nàng uất ức, lại càng cảm thấy ủy khuất.
(*) quân tử dù ở một mình cũng phải chú ý đến hành động, suy nghĩ
"Đừng...đừng...đừng!" Nhị gia vội vàng kéo nàng ngồi xuống, "Ai, Ngự Tỷ nhi, người khác nói chuyện với ta cứ loanh quanh lòng vòng, ta đã thấy rất đau đầu rồi. Ta thật sự cảm thấy nàng như vậy rất đẹp, cho nên ta mới có thể nhìn chăm chú như vậy. . . Cái này có phải là không được phải không? Nàng bảo cho ta, ta thay đổi!"
Cố Lâm cúi đầu không nói, mái tóc dài còn ướt vẫn nhỏ nước.
Nhị gia lấy một cái khăn ra, luống cuống giúp nàng lau tóc."Nàng biết rồi đó, ta...ta đã quên rất nhiều chuyện lúc trước rồi. . . Có lẽ, nàng cảm thấy ta là chối bỏ trách nhiệm . . ."
"Ngay cả nói chuyện cũng không nghe hiểu, ta làm sao lại cảm thấy là chàng muốn chối bỏ?" Cố Lâm cắn môi, nhỏ giọng, lắp bắp nói, bản thân nàng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Ta thề, ta thề có được hay không? Ta tuyệt đối, tuyệt đối không có ý cợt nhã gì cả. . . Ách, cũng không phải là hoàn toàn không có, chỉ là ta thấy lòng ngứa ngáy. . . Hai năm dài như vậy làm sao có thể sống qua đây, tất cả đều là một ngày dài như một năm sao?" Nhị gia buồn bã.
". . . Trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện xấu, không đứng đắn." Cố Lâm nói nhỏ, yên lặng một lát, Nhị gia thật đúng là không thể hầu hạ người khác, một chút sức lực cũng không thể dùng, lau như vậy thì bao lâu mới xong đây?! "Mới vừa rồi. . . Thật không nên đánh chàng. Anh ca nhi, có đau hay không?"
"Không đau, không đau." Khó được cơ hội được bạn gái dỗ dành, thì ra cảm giác thật sự không tệ, "Thật ra thì, Ngự Tỷ nhi, ta cũng thích đi chân trần, để xõa tóc, thật sự rất thoải mái! Nếu có thể, ta rất muốn cắt tóc đi. . ."
"Đã nói với chàng là không được." Cố Lâm rất khẩn trương.
"Ta nhớ." Cẩn thận lau mái tóc dài của nàng, hắn chần chờ mở miệng, "Ngự Tỷ nhi, hiện tại nói như vậy, rất giống như là đẩy trách nhiệm. Nhưng thật sự. . . ngay cả ta, tự bản thân mình cũng cảm thấy Tạ Tử Anh lúc trước là một tên khốn nạn, đỉnh đầu lở loét, bàn chân chảy mủ, thật sự là một chút xíu cũng không xứng với nàng. Mỗi lần nghĩ đến, trong lòng ta liền áy náy hốt hoảng. . . Nàng lại còn đối đãi với ta tốt như vậy. . .Dù ta có nói gì đi chăng nữa, đừng nói nàng không tin, ta nghĩ ngay cả thân sinh phụ mẫu của ta cũng không tin. Nàng nhìn ta xem. Ta tuyệt đối không phải là tên Tạ Tử Anh vô lại đến cực điểm lúc trước nữa.”
Cố Lâm không nói gì, chỉ yên lặng. Nhị gia bỏ công sức đem mái tóc dài của nàng lau khô, vụng về cầm lược chải, hắn đánh cuộc nhất định trong lúc lau đã khiến nàng đau nhiều lần, nhưng Cố Lâm một tiếng cũng không kêu.
Lo lắng trong lòng ngày càng nhiều lên, nhưngkhi Cố Lâm vẫn lên giường La Hán, có chút ngượng ngùng dựa vào trong ngực hắn. ( chúc mừng anh đã có bước đột phá mới ~~~)
Đủ loại kích động như tim đập như điên tự nhiên là không cần phải nói, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là: Ta gặp vận rồi.
Đây không chỉ là mở cờ trong bụng, mà rõ ràng là phóng hỏa a!
"Canh thịt" này thật là tốt, chỉ là tốt quá mức rồi, ngũ tạng của hắn giờ như bị thiêu đốt, một lần nữa oán hận một ngày dài như một năm.
Cố gắng nhịn đi xuống, hắn hiện giờ chắc chắn có thể làm Đại hòa thượng được rồi. Tại sao hắn lại là xuyên hồn chứ không phải là xuyên cả thân thể?! Cuộc sống thật đúng là không như ý đến tám chín mười phần.
Lướt qua rồi dừng, hắn thật sự không dám lấy mấy chục năm tuổi thọ trong tương lai ra đùa giỡn. Cố Lâm giống như con mèo nhỏ lẳng lặng nằm ở trong ngực hắn, Nhị gia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, lúc này mới phát hiện, thì ra mình chẳng những là một người cuồng ngự tỷ, còn là một tên cuồng tóc.
Ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc mềm mại, trơn bóng, sạch sẽ, cái cảm giác đó, quả thực là khiến trái tim hắn tràn đầy ngọt ngào. Đem hết thảy những kích động, không kiên nhẫn, đủ loại không hài lòng với cuộc sống, dần dần bình ổn lại, trong lòng chỉ cảm thấy yên bình, thoải mái.
Mặc kệ mọi kiêu ngạo và bất mãn, tiểu nữ nhân đang trong ngực này là của ta, từ đầu tới chân đều là của ta.
Như vậy là được rồi. Mặc dù không hiểu rõ là vì sao, nhưng Nhị gia bỗng nhiên phát hiện, Ngự Tỷ nhi đã thân cận hơn với hắn, không giống lúc trước, nàng luôn mang một cảm giác lễ phép xa cách và phòng bị.
Manh mối rất ít, Nhị gia không hiểu rõ được, nhưng không cản trở việc hắn hưởng thụ cuộc sống yêu đương tràn đầy tình cảm này. Ban ngày học tập khổ cực, buổi tối là khoảng thời gian hắn mong đợi nhất, được ôm Ngự Tỷ nhi ngồi nói chuyện phiếm.
Trong lúc tán gẫu, Nhị gia rốt cuộc cũng hiểu được những phức tạp trong quan hệ thân thuộc bề ngoài, nhân tiện càng hiểu rõ về phong tục tập quán triều Đại Yên. Ngự Tỷ nhi thậm chí còn nói cho hắn một bí mật nho nhỏ trong lòng nàng.
Nàng nói, nàng thật ra luôn hy vọng có thể một lòng một dạ, có thể "xõa tóc, đi chân trần, đi thuyền nhỏ, tự do du ngoạn khắp nơi". Chờ đến khi mệt mỏi, liền dựng một gian nhà tranh, tự trồng trọt, đến chết cũng không quan tâm đến chuyện trện đời nữa.
Nguyện vọng như vậy. . . là xuất gia đi? Trong lòng Nhị gia có chút cảm giác không ổn.
"Tuyệt đối không phải như thế." Cố Lâm nhàn nhạt nói, "Ta nếu là một nam nhi thì có thể thoải mái rời đi. Nhưng cố tình ta lại là thân nữ nhi. Cho nên chỉ là nghĩ một chút mà thôi. . . Hết cách rồi, cả đời ta bị đầy người bao vây. Trước khi xuất giá có tổ phụ tổ mẫu, phụ thân mẫu thân, một đoàn đệ đệ muội muội. Sau khi xuất giá. . . Lại sống không ổn định, từng bước kinh tâm*, không thể để cho nhà mẫu thân bẽ mặt, không biết mình sẽ có kết cục gì. Trong nhà cũng có một đống tiểu thúc tử, tiểu cô tử, công công cùng bà bà. . . Còn chưa tính tới những người ở trong Quần Phương uyển đấy.
(*) cái này chính là Bộ bộ kinh tâm nè *bla bla*
"Chỗ nào không cần phải đấu tâm nhãn? Chỉ có thể đấu rồi lại đấu . . ." Âm thanh của nàng thấp dần, "Ta cũng sẽ mệt mỏi. Nghĩ một mình chịu đựng, ai cũng không biết ta...ta cũng không biết người nào."
Nhị gia nghịch tay của nàng. Đôi tay này thật không phải là nhỏ, có vết chai do luyện chữ, do nấu nướng, do luyện võ. Ngay cả đầu ngón tay cũng có lỗ do bị kim đâm, mặc dù nàng không thích nữ công, nhưng vẫn giúp hắn làm mấy cái hà bao và dây treo quạt, chai tay do khéo léo. Vốn là hắn chỉ cảm thấy, xuyên không như vậy là rất uất ức, nếu không có cơ hội tranh giành thiên hạ, thì cũng phải có một chút sự nghiệp . . Hoàn cảnh rách nát của cái thân thể đoản mệnh này làm hắn vướng víu, học cũng đành học đi, thi công danh, đừng nói là làm dân đen cho người ta sai khiến, cho dù làm quan hắn cũng còn chưa có hứng thú. . . Trừ phi lưu lại trong kinh làm ở Binh bộ.
Hiện tại hắn lại cảm thấy, muốn làm quan, nhất định phải làm. Ít nhất cũng làm Huyện lệnh gì đó, quan Cửu Phẩm tép riu cũng tốt, chỉ cần có thể thoát ra ngoài là được.
Ra ngoài rồi, rời xa cái nhà hỗn loạn này, mặc dù không thể để cho nàng ngao du khắp nơi trên đời, nhưng ít nhất có thể để nàng xõa tóc, đi chân trần, du thuyền thoải mái.
Nhốt nàng ở trong cái lồng tre kinh thành nho nhỏ này, hắn thấy luyến tiếc, thật sự rất luyến tiếc.
Nhưng hắn không nói ra tính toán của mình, cũng không cho nàng cam kết gì. Lời hứa suông hay những lời ba hoa khoác lác hắn đều khinh thường.
Hắn muốn cho Ngự Tỷ nhi nhìn thấy, hắn sẽ cho nữ nhân của mình làm Cáo Mệnh, mang theo lão bà thoát khỏi nhà tù này.
Từng ý nghĩ một, hắn hôn khe khẽ lên cái trán bóng loáng của Cố Lâm, giống như lập lời thề.