Nàng ở trên xe ngựa nghe Lữ ma ma người hầu đứng đầu bên cạnh bà bà tỉ mỉ nói chuyện, cho dù nàng là người lý trí, lãnh đạm, khuôn mặt cũng khống chế không được mà co quắp hai cái.
Đích tôn Tạ gia, Tạ Nhị gia Tạ Tử Anh, ở ngõ Dương Liễu bị người đánh vỡ đầu. Chết thì không có chết, chỉ là tỉnh lại thì điên khùng rồi.
"Ngõ Dương Liễu?" Cố Lâm nhàn nhạt hỏi.
"Nhị thiếu gia là bị người lôi kéo đi. . ." Giọng của Lữ ma ma càng ngày càng nhỏ.
Huyệt Thái Dương của Cố Lâm giật giật. Ngõ Dương Liễu. . . Đó không phải là chỗ yên hoa liễu hạng tiêu hồn hương sao? Trưởng công tử Lễ Bộ Thượng Thư lại ở cái loại địa phương đó cùng người tranh giành tình nhân đánh nhau đến vỡ đầu. . . Cha chồng nhất định hận không thể tự tay bóp chết cái tên nghịch tử đó, ngay cả nàng cũng muốn giết chồng.
Ngự sử Đô Sát viện không có việc gì thì đã đồn đãi ầm lên rồi, huống chi có chuyện? Coi như không bàn đến Ngự sử, riêng chuyện này đại khái cũng đã truyền khắp Kinh Thành, đã thành chuyện cười của mọi nhà.
Quan lại vụng trộm nam trộm nữ xướng không có việc gì, nhưng bị phơi bày ra ngoài ánh sáng như vậy chính là rất nhiều chuyện!
Nàng hít một hơi thật sâu, không tiếp tục hỏi nữa. Chỉ nhắm mắt lại suy nghĩ.
Mẹ chồng chán ghét nàng, lại long trọng đem nàng nghênh về như vậy. . . Nghĩ đến hẳn là tình trạng của Nhị gia chắc vô cùng xấu, xấu đến không thể trụ được. Người nếu còn tốt như vậy thiếu nãi nãi Cố Lâm này tùy thời cũng có thể ném, tái giá cũng được. Hiện tại người lại điên khùng, quan lại thiên kim cũng không phải là đầu rắn, sao còn có thể muốn gả vào. Đích tôn cũng chỉ có một người là Nhị gia, mà con cháu cũng chỉ có khối thịt đang ở trong bụng Vương di nương kia.
Lúc này, Cố thiếu phu nhân liền suy nghĩa phi phàm. Chỉ cần nàng chịu nhận đứa nhỏ kia thành con thừa tự, như vậy thì đích tôn liền có đích tử, những con thứ khác sẽ không còn hi vọng rồi.
Có nên hay không đây?
Nàng trong nháy mắt vỗ bàn, nhận! Chẳng những nếu nhận, hơn nữa còn phải đem Vương di nương lấp đầy chỗ để mẹ chồng trông coi, nàng chuyên tâm chăm sóc cái tên Tạ Nhị gia điên khùng ngu ngốc này!
Từ lúc còn rất nhỏ, nàng liền hiểu rõ một đạo lý. Tất cả âm mưu quỷ kế, cũng chỉ là nhất thời, sớm muộn cũng sẽ lộ ra ngoài mang đến cho mình rất nhiều phiền toái. Sau lúc Tám tuổi, nàng được tổ mẫu tự mình nuôi dạy , mọi chuyện chà đạp "Lễ phép" , giữ vững chữ "Lý", chính là có thể đường đường chánh chánh lập Dương Mưu*, đứng ở bất bại chi địa**.
(*) Trái với âm mưu, nghĩa là rõ rành rành là bẫy nhưng vẫn khiến mọi người nhảy vào.
(**) Thế bất bại
Phu chính là trời, nàng tự mình chăm sóc bệnh tật, có phải là lý hay không? Dạ! Nàng không có thời gian chăm sóc Vương di nương, cầu xin mẹ chồng ra sức chăm sóc con cháu Tạ gia, quá hợp tình hợp lý ấy chứ? Không sai!
Trong viện tử của nàng người đều bán sạch rồi, trên tay không có người nào, ngược lại, cũng không còn người có cơ hội quản lý nàng. Vương di nương được mẹ chồng tự mình chăm sóc . . . Xảy ra bất kỳ chuyện gì, chính là trách nhiệm của mẹ chồng, cùng nàng một xu quan hệ cũng không có.
Về phần Tạ nhị gia điên khùng kia. . . Cũng không phải là vấn đề lớn lao gì. . . Ít nhất đối với nàng mà nói không phải là vấn đề gì.
Tỉ mỉ suy nghĩ qua một lượt, sắp xếp lại tất cả, thuận tiện làm tỉnh táo trái tim lười biếng mấy năm qua, trở lại Tạ phủ, vẻ mặt đã điều chỉnh cẩn thận, bi thương mà không mất đi trang trọng, đi đến gặp cha mẹ chồng.
Trước kia nàng thật sự là lười, không có tí sức lực nào . Tạ Nhị gia thật là rất biết làm ăn. . . Khi bọn họ đính hôn thì Tạ Nhị gia lúc đó mười bốn tuổi đã hiểu rõ sự đời lại đến đạp cửa chính nhà nàng, tuyên bố không cưới giày rách. . . Chỉ vì Cố Lâm trước kia từng có một mối hôn sự.
Oán thiên oán địa cũng không oán được nàng a! Ai biết vị thiếu niên đã định hôn ước với nàng là người rất có tiền đồ, một Bảng nhãn, kết quả được công chúa coi trọng, không từ hôn được không? Hoàng đế cũng nghiêm chỉnh, không dám nói chỉ hôn, chỉ ám chỉ thay nàng kiếm một mối hôn sự với Tạ phủ.
Kết quả Tạ Nhị gia không muốn, còn tới đạp cửa chửi đổng lên.
Trời mới biết vị Bảng nhãn kia, nàng thấy còn chưa từng thấy qua, tại sao lại nói là giày rách.
Mười ba tuổi đính hôn, nàng cắn răng cứng rắn kéo dài tới năm mười sáu tuổi mới gả, chính là biết sẽ không thể có ngày sống dễ chịu. Thật may là nàng trời sanh tính đạm bạc, tự mình thích dưỡng hoa trồng cỏ, chế luyện hương liệu, không có việc gì suy nghĩ Hoàng lão thuật*, nếu là những nữ tử khác không đến uất ức thành bệnh hoặc nhảy xuống nước tự vẫn mới là lạ.
(*) đại khái cái này chính là Đạo giáo
Hiện tại tình hình cũng không giống nhau. Nàng không muốn lộn xộn làm hỏng chuyện, phải giữ vững tinh thần.
Sự thật chứng minh, nàng nếu như giữ tinh thần tới chơi đùa, dù là cha chồng đã làm quan lớn trong triều nhiều năm cũng bị nàng dọa phải liên tiếp than thở, áy náy vạn phần, mẹ chồng nước mắt lã chã, vỗ ngực nhận trọng trách chăm sóc Vương di nương.
Vì vậy cái tên Tạ Nhị gia điên khùng ngu ngốc nào đó liền rơi vào tay nàng xử lý.
Không phải là không báo, mà là thời cơ chưa tới a. Quả nhiên Thiên Lý rõ ràng.
Nàng vốn định chà tay hảo hảo"Chiêu đãi" Nhị gia, lại phát hiện trong viện của Nhị gia, tất cả các đại nha đầu, ma ma đều như lâm đại địch, đứng ở trong sân run rẩy, mấy gã sai vặt run run canh giữ ở chính phòng đã bị khóa lại.
Trong chính phòng sấm sét lan tràn á..., rất náo nhiệt.
Chỉ nghe nói là bị điên khùng, không ngờ là lại điên khùng như vậy a. . . Cố Lâm mở trừng hai mắt. Nàng lắng nghe một lát, là giọng của Nhị gia không sai. . . Nhưng nghe không hiểu hắn đang nói gì, giọng nói vô cùng dồn dập.
Nàng muốn gã sai vặt mở cửa, ma ma gan lớn tiến lên run run nói, "Thiếu phu nhân cẩn thận. . . Đã ngã năm người rồi ! Tiểu Đậu Tử còn bị đứt tay!"
Cái này là Tạ Nhị gia tửu sắc quá độ, thân thể hoa hụt sao? Như thế nào lại đã thành thần dũng rồi? Cố Lâm một bụng buồn bực.
"Náo bao lâu rồi?" Nàng hỏi.
Gã sai vặt run giọng trả lời, "Hơn một . . . Canh giờ."
Cố Lâm gật đầu một cái, "Không có việc gì, mở cửa ra." Nhị gia thân thể hư hụt làm ầm ĩ lâu như vậy cũng hẳn là không còn hơi sức rồi.
Nhưng gã sai vặt tay vẫn run run, nửa ngày không tra nổi chìa khóa. Nàng không nhịn được, đoạt lấy, phất tay bảo mọi người đi xuống, nên làm gì thì làm. . . Nhìn đám hạ nhân này so với nàng còn không bằng, nàng đã sớm biết không thể trông cậy vào.
Kết quả tất cả tôi tớ lùi xa xa, nhưng vẫn rướn cổ lên nhìn quanh.
Cố Lâm không phí chút hơi sức gì liền đem khóa mở ra, đẩy cửa đi vào. . . Chính là một quyền. Nàng không chút suy nghĩ, vung tay áo phất ra, thuận tay công kích vào khuỷu tay Nhị gia khiến tê dại, một cước đạp đầu gối, Nhị gia miễn cưỡng lảo đảo mấy bước, cư nhiên không có ngã quỵ.
Nhị gia sao lại biết võ? Cố Lâm kinh ngạc.
Hắn dựa vào bàn gỗ tử đàn, thở hổn hển nhìn Cố Lâm, dồn dập nói mấy chữ.
Cố Lâm hai tay hơi chìa ra ╮(╯_╰)╭, "Nghe không hiểu."
Kết quả Nhị gia nhìn nàng ngẩn người, nàng cũng nhìn Nhị gia suy nghĩ sâu xa. Nhị gia nói mặc dù nàng không hiểu, nhưng nàng trước kia theo tổ mẫu Lý gia, từng gặp qua mấy quản sự tới từ phương Bắc. Cách nói này, rất giống, nhưng nàng cũng thật sự không hiểu tiếng Bắc.
Liếc liếc về vành tai Nhị gia, nốt Chu Sa đỏ tươi vẫn còn ở đó. Có thể thấy được không phải là khiêng nhầm về. Nàng trở lại cẩn thận những chuyện đã nghe được, Nhị gia bị đánh vỡ đầu rất nguy hiểm, cũng đã tắt thở, sau nhờ thái y cao minh, cố gắng cứu người trở về.
Bỏ qua một bên cái quan hệ phu thê không phải tình nguyện này, nàng thật đúng là cảm thấy Nhị gia rất đặc biệt. Chỉ không nghĩ tới điên khùng cũng rất có phong cách.
Kết quả Nhị gia ngẩn người nhìn chằm chằm nàng một cái, nhấp chút nước trà, viết một chữ "Đói".
Ah? Điên khùng đến lời nói cũng không nói được, nhưng vẫn còn nhớ viết chữ như thế nào sao?
Cố Lâm nhìn lên nhìn xuống đánh giá trong chốc lát, nhấp nước trà, viết một chữ "Được” . Sau đó cất giọng gọi người đi chuẩn bị đồ ăn.
Nhị gia nhìn chằm chằm cái chữ "Được” đó, đột nhiên xông lên nắm tay của nàng, kích động đến nghẹn ngào. Nàng lúng túng hất hai lần không thoát được, nhìn hắn lảo đảo muốn ngã, dứt khoát thuận tay đỡ hắn ngồi xuống, vỗ vỗ cánh tay của hắn, thuận thế đem mình tay cứu ra.
Kết quả đám tôi tớ sợ mất mật chỉ dám đem hộp đựng thức ăn đi vào, Nhị gia vừa đi qua lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, Cố Lâm chỉ cảm thấy nhức đầu, phất tay để cho bọn họ đem những đồ bị đập trong chính phòng dọn dẹp một chút, an vị ngồi xuống nhìn đôi đũa đang múa như bay, giống như là Nhị gia bị bỏ đói cả đời.
Bây giờ là có thể hảo hảo "hỏi thăm" hắn để trút giận rồi. . . Nhưng hắn ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng lấy lòng, múc một bát cháo, hướng nàng đẩy một cái.
Ra tay không đánh người mặt tươi cười. Lúc này đánh hắn. . . Có chút thắng không cần dùng võ.
Cố Lâm thật sự khó xử.
_______________________
anh nam chính đã lên sàn ~~~