Lâm Giang Tiên

Chương 32: Chương 32




Kết quả không đến mấy ngày, giờ Tuất canh ba công công chạy tới Hạo Hãn hiên, mặt cũng xanh lè, không nói một lời liền cho gọi người mang rượu lên.

Giờ Dậu công công mới vừa ăn cơm xong, chơi mấy ván cờ rồi trở về nghỉ ngơi, tại sao bây giờ lại tức giận hổn hển chạy trở về rồi? Nhưng đây không phải là chuyện tức phụ có thể hỏi, chỉ có thể để cho Quản ca nhi và Anh ca nhi tiến lên khuyên nhủ, nàng vội vàng đi đến trù phòng cho người lấy rượu bày tiệc.

Rượu và thức ăn được mang lên, Cố Lâm liền lui xuống, bảo nô tài và nha hoàn hầu hạ. Nàng dù sao cũng là tức phụ, không thích hợp ra mặt trong trường hợp này, chỉ đành ở trong phòng nghe ngóng động tĩnh, sai Điềm Bạch chú ý, có chuyện gì thì hồi báo cho nàng.

Kết quả, 3 người uống đến tối khuya mới ngừng, Anh ca nhi mệt mỏi không nhẹ, sắc mặt trắng bệch trở về. Mùi rượu rất nhẹ, hẳn là hắn không uống, chỉ là nhấm nháp một chút.

“Công công còn tốt đó chứ?” Lúc này nàng không ghét bỏ Anh ca nhi chưa tắm rửa đã ngã đổ lên giường La Hán, chỉ tranh thủ thời gian lấy châm và bình, ba ngày thi rất khổ sở, đến bây giờ cũng còn chưa hồi phục lại được, nhưng trong nhà ngày nào cũng náo loạn.

Anh ca nhi lăn vào trong lòng nàng, tìm vị trí thoải mái nhất gối đầu trên đùi nàng. Hắn ngoan ngoãn giơ tay trái lên để cho nàng châm kim, lại ngoan ngoãn để xuống. “Bây giờ là máu đỏ rồi. . . lúc trước đều là màu đen, quá đáng sợ.” Khuôn mặt buồn bực, lại có điểm muốn cười.

“Phụ thân say đến bét nhè, A Quản cũng không tốt. . . Một già một trẻ ôm nhau mà khóc, kéo cũng kéo không ra, không thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ cùng nhau ngủ, Lý Đại tổng quản tự mình gác đêm.”

“. . . Ngày hôm nay là thế nào vậy?” Cố Lâm theo thói quen xoa bàn tay vẫn sưng đỏ như cũ của Anh ca nhi.

Hắn cười một tiếng, “Nương của ta. . . tặng một nha đầu xinh đẹp, thiên kiều bá mị đi hầu hạ lão gia. Mới mười ba.” Anh ca nhi cố ý nhấn mạnh hai chữ “hầu hạ”, “Phụ thân liền bạo phát, la hét, 『 ở cái nhà này ta không có chỗ đứng chân rồi! 』, không thể nói gì, chỉ có thể tìm đến nhi tử uống rượu giải sầu.”

Cố Lâm á khẩu trong chốc lát. Là ai chỉ cho bà bà cái cách hồ đồ này vậy? Thật là quá hồ đồ. Công công cũng không giống phụ thân của nàng, phụ thân nàng sẽ tươi cười nạp thiếp, còn công công chỉ biết tức giận đến thành bệnh.

Công công nàng á, có thể nói là đại trượng phu hiếm có, giữ nghiêm lễ pháp rồi. Không có một người thiếp nào là do ông chủ động nạp. Hai thái di nương vẫn còn ở quê, một là do trưởng bối ban thưởng, không thể từ chối, một người là nha hoàn hầu hạ từ nhỏ, bị đưa đến làm “chuyện thành nhân” trước khi cưới, nhưng sau khi cưới cũng kháng cự một năm mới nâng thành di nương.

Không vì gì khác, do tôn trọng thê tử.

Coi như có nâng thành di nương, cũng luôn chuẩn bị thuốc tránh thai, thậm chí không đến phòng hai di nương. Vị Tạ đại nhân này tuy nói là một đại thần khôn khéo đến không thể khôn khéo hơn, nhưng lại cực kỳ coi trọng lễ pháp, làm sao có thể để cho thứ xuất sinh trước con trưởng? Cho đến khi Đại gia và Nhị gia ra đời, mới ngừng thuốc tránh thai của di nương, sau đó hai thái di nương, một người sinh Tam gia, một người sinh tiểu thư thứ xuất, sau đó cũng không có tiếp.

Suy nghĩ của ông, Cố Lâm cũng không phải là không thể hiểu. Ở bên di nương mà không có một trai nửa gái nào, ở trong nhà cũng không có địa vị, về già nhất định sẽ thê lương. Đối với nữ sắc Tạ đại nhân cũng không quá coi trọng, nhưng mối quan hệ giữa người với người cũng không dám coi thường.

Cho dù trước khi đi nhậm chức, để lại hai di nương, ông cũng dành hơn nửa thời gian nghỉ ở chỗ thê tử. Nếu không, tại sao hai thái di nương kia không sinh tiếp, mà phu nhân lại sinh Tứ gia và Nhị tiểu thư đây?

Khi làm quan ở kinh thành thì ông cũng chỉ quan tâm đến Ngô di nương, cũng là do môn sư tặng. Trong cuộc đời này của ông, ông sẽ không tự mình đi nạp bất kỳ một di nương nào, thê tử không hợp tâm nguyện nhưng ông vẫn luôn kính trọng có thêm.

Hôm nay ông nổi giận như vậy, chính là vì thê tử ông vẫn luôn kính trọng vậy mà lại đối xử với ông như là một kẻ háo sắc vô độ, không tài không đức. Con cái thành đàn, tuổi đã lớn một bó rồi, còn nhét nữ nhân cho ông. Coi ông là cái gì? Nghĩ ông ngủ mấy ngày ở thư phòng thì đã sắc tâm khó nhịn, không có một người ở bên thì không được sao?

“Tửu lượng của phụ thân không tốt, khóc ầm ĩ.” Anh ca nhi than thở, “Lại lôi kéo ta nói chuyện, ông thật sự hối hận, vẫn luôn nghĩ không thể để cho nữ nhân của mình quan tâm chuyện bên ngoài. Ông sai rồi, cái gì mà phu thê nhất thể, nam chủ ngoại nữ chủ nội, nhưng vẫn phải cùng nhau thương lượng. Nếu sớm một chút dạy dỗ rõ ràng cho lão nương, cũng sẽ không khiến bà hồ đồ đến không có kiến thức. Ông nếu quan tâm đến chuyện nhà nhiều hơn, cũng sẽ không khiến tiểu Tam, tiểu Ngũ chịu khổ cả đời, hiện tại Kỳ ca nhi không muốn nhận ông, Quản ca nhi không muốn thân thiết với ông, Lạc ca nhi không biết còn nhớ đến một phụ thân như ông hay không … Đều là do tự bản thân tạo nghiệt. . .”

( haizzz, khổ thân Tạ thượng thư quá, năm con trai mà….)

Hắn còn chưa nói, phụ thân khóc đến dữ nhất, hối hận nhất chính là đã không dạy hắn cho tốt, thiếu chút nữa mất oan mạng, hơn nữa còn không thể đòi công đạo.

“Tửu lượng của Quản ca nhi cũng như phụ thân, khóc càng dữ hơn. Vừa kêu la phụ thân không hận hắn khắc chết mẫu thân là tốt rồi, hai người khóc đến mất cả tiếng, khuyên mãi cũng khuyên không được.” Anh ca nhi vô cùng bất đắc dĩ.

“Khóc ra cũng tốt.” Cố Lâm xoa cổ tay của hắn, “Mấy ngày này công công cũng đã kìm nén đến tận cùng. Khóc ra những khó chịu kia, thì mới không buồn bã sinh bệnh.”

Anh ca nhi yên lặng hồi lâu, mới hỏi, “Ngự Tỷ nhi, nàng nói, nương ta làm như vậy là có ý gì? Đang yên đang lành lại muốn làm cho náo loạn.”

Lời này hỏi ta thì ta nên trả lời thế nào cho phải? Cố Lâm trong lòng nói thầm. Đó là nương của chàng, ta nói không tốt, chàng còn không mắng chết ta sao?

Nhưng chịu không được Anh ca nhi nài nỉ, Cố Lâm cũng dứt khoát nói thẳng. Lại nói bà bà làm như vậy cũng rất bình thường. . . Trong kinh thành cũng không hiếm thấy. Thích sĩ diện, thích ganh đua, so sánh. Tất cả tụ chung một chỗ nói chuyện, chính là khoe khoang làm sao chỉnh thiếp thất và thứ tử, thứ nữ, như thế nào đem tức phụ sửa trị đến phục phục thiếp thiếp, dù có nhét cho nhi tử người như thế nào thì đến thở cũng không dám thở mạnh.

Hay là trượng phu hiểu chuyện, trên mình không có bà bà, hoặc là bà bà khoan từ lui giữ Phật đường. Không phải gió Đông thổi bạt gió Tây, thì chính là gió Tây áp đảo gió Đông. Đương nhiên cũng có loại thiếp thất được chuyên sủng mấy chục năm, lấn áp chính thất đến mức không dám thở gấp.

Theo ý nàng. . . Phải nói là theo tổ mẫu và Đại cô cô của nàng, những thứ này cũng rất nhàm chán. Lễ pháp có quy định, chính thứ khác biệt, cái này không sai. Cũng không có cách nào, kiếp này tình chính là như vậy, công công nghiêm cẩn, không ham nữ sắc như vậy, cũng nạp đến ba phòng thiếp thất, cũng không thấy ông nói không muốn. Còn mấy vị thê thiếp ở thế gia luôn háo sắc tham vinh hoa kia thì càng không cần phải nói. Là một đám ếch ngồi đáy giếng, ngươi đuổi theo ta…ta đạp đạp ngươi. Ta khi dễ nhi tử của ngươi, ngươi lại đánh nữ nhi của ta. Làm gì vậy chứ? Các ngươi một đời trước là vì yêu thành hận, mình chó cắn chó là tốt, đừng mang mệt mỏi đến thế hệ tiếp theo. Là đích là thứ, đều là huynh đệ tỷ muội, tương lai có thể nâng đỡ lẫn nhau, là người thân cận nhất, cũng chỉ có những người này.

Một gia tộc, nếu giết từ bên ngoài thì rất khó một đao giết chết tất cả. Chỉ có tỷ muội thành thù, huynh đệ phản bội, mới chết sớm, nhanh chóng bị bại.

Lại nói, thê thất không phải tất cả đều tự nguyện gả vào nhà này, thiếp thất có thể tự mình chủ trương hôn sự sao? Chớ nói nhảm. Cũng đều là người đáng thương, tự mình chà đạp không phải càng đáng thương hơn sao?

Anh ca nhi lẳng lặng nghe, trêu chọc hỏi, “Hừm, Ngự Tỷ nhi nếu hiền huệ như thế. Ta đây nếu nạp tiểu thiếp thì sao?”

“Ta cũng sẽ không ngăn cản.” Cố Lâm nhàn nhạt, buông lỏng tay, “Chàng hiện tại là tú tài lão gia, người muốn trở thành thiếp của chàng hẳn cũng rất nhiều. Chàng muốn nạp thì nạp. . . Tóm lại ta không phải người hà khắc. Nhưng muốn ta tiếp tục đối xử thân mật với chàng như thế này. . . Anh ca nhi, đừng làm khó dễ ta.”

Anh ca nhi vội vàng nắm lấy tay của nàng. Trong lòng lặng lẽ hít vào một ngụm khí lạnh. Không nói cái khác, điều hắn sợ nhất chính là Ngự Tỷ nhi dùng cái loại lễ pháp “ hiền huệ “ xa cách đó nói chuyện với hắn.

“Ta sai rồi, đừng bảo là nói giỡn, ta ngay cả nghĩ đều không nên nghĩ tới. . . Tối nay ta là say rượu, miệng nói mê sảng. Ngự Tỷ nhi không cần cùng ta so đo, được không? Có được hay không? Có được hay không? . . .”

Cố Lâm tránh mấy cái không thoát, không kềm được bật cười, “Buông ra! Được rồi, được rồi, ai, chàng động đến châm. . .” Nhìn hắn lại bị đâm thêm hai cái, Cố Lâm âm thầm thở dài. Nàng cũng đùa bỡn tâm cơ rồi, hữu ý vô ý cứng rắn giữ lấy trái tim Anh ca nhi.

Hầu hạ hắn uống thuốc, súc miệng, hắn mới đột nhiên nhớ tới, “Gần tối lúc ta đang ngủ, ngoài viện ầm ĩ cái gì vậy?”

“Di nương tới đây thỉnh an.” Cố Lâm bình tĩnh nói.

“Thỉnh an nàng? Không có bày kế chống đối chủ mẫu?” Anh ca nhi thuận miệng hỏi. Hắn cuối cùng vẫn là thần kinh thô, chuyện nạp hay không nạp này chỉ lấy ra trêu chọc Cố Lâm, để cho mình không cứng không mềm ăn chút canh thịt, lại không nghĩ rằng những di nương kia chính là tiểu thiếp của mình. Phải nói, đến bây giờ hắn không hề cảm thấy mấy di nương của đời trước có quan hệ gì với hắn.

“Cái đó không đến phiên ta.” Cố Lâm so với Anh ca nhi nhạy cảm hơn nhiều. . . Nàng biết Anh ca nhi không coi những nữ nhân kia là quan trọng, về phần nguyên nhân, có chút mê hoặc. “Họ tới thỉnh an gia.”

“Ta?” Anh ca nhi cười nhạo một tiếng, “Lúc ta bị ngốc thì không thấy bóng dáng, vừa thi đậu tú tài rách liền lên vội vàng đến thỉnh an?”

Cố Lâm rối rắm, xác định vô củng rối rắm. Anh ca nhi mang thù, nhìn hắn như thế này, hẳn là còn tính toán mang thù cả đời.

“Nhà này rõ là. . . không có một khắc an bình.” Anh ca nhi nói thầm, rất tự nhiên mà chơi đùa mái tóc dài của Cố Lâm, đùa nghịch một lát, “Cái chuyện thỉnh an sáng chiều đó không làm có được không?” Hắn nhăn mày, viện vừa giải phong bế, hắn có thể vì dưỡng bệnh ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên đỉnh, nhưng Cố Lâm lại phải chưa sáng đã dậy, phải đi tới cho lão yêu bà lạnh nhạt, lấy danh là tới thỉnh an, thực tế là bị giày vò.

Hắn nghĩ tới liền thấy phiền, Ngự Tỷ nhi ngày ngày phải đi chịu khổ.

Cố Lâm nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên nâng mặt hắn hôn một cái lên môi. “Nếu như chàng vẫn đối đãi với ta tốt như vậy, khổ hơn nữa, khó hơn nữa, ta cũng đều có thể nuốt trôi.”

Anh ca nhi khổ sở, vừa ngọt ngào vừa khổ sở a, cái tâm tình này, thật là ngọt đến cực kỳ, lại đau đến thắt chặt.

Nhưng phương pháp nam nhân thể hiện lòng cảm động luôn tương đối giống dã thú, cuối cùng khiến hắn đau đến không muốn sống. Hắn không cần uống canh, hắn muốn ăn thịt, muốn đem cả Ngự Tỷ nhi ăn sạch sẽ!

Ôm Cố Lâm thật chặt, hắn quay mặt đi, mị nhãn câu nhân tràn đầy vô lực và trống rỗng. “Ta không muốn có phẩm chất của Đại hòa thượng.”

“. . . Hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.