Quản ca nhi đi du hồ rất vui vẻ trở về, lập tức bị nhị ca bắt đi,
nghe xong thì nửa từ cũng không hiểu, liên tục truy hỏi, những nha đầu
kia vì sao lại vì hắn mà gây gổ, Nhị tẩu vì sao lại bộc phát tức giận
đem người bán đi.
Lúc này, Anh ca nhi mới phát hiện bản thân đã coi nhiệm vụ này quá
đơn giản rồi. Giáo dục giới tính thật là rất quan trọng, chỉ là nói như
thế nào lại thật sự khó khăn.
Quản ca nhi đáng thương tuy là công tử phủ Thượng Thư, nhưng ít nhất
phải được no ấm mới có thể nghĩ dâm dục a! Để được ăn no mặc ấm đã rất
gian khổ, còn phải dựa vào tẩu tẩu tiếp tế mới không bị chết đói chết
rét. Tuy nói thư viện không cắt ăn mặc của hắn, tẩu tẩu cũng chăm sóc
nhiều, nhưng hắn chỉ là tiểu tử choai choai, đang tuổi thèm ăn, ăn chưa
đến nửa canh giờ, đã cảm thấy trong bụng trống trơn rồi.
Ăn no mặc ấm đã là mong ước cao nhất rồi, chăm chỉ đi học vẫn là vì
cái mục tiêu chí cao vô thượng này. Đồng học ở thư viện thì sao, bạn
cùng lớp đã thành thân, một người cũng không có. Mà học sinh đã đến thư
viện đọc sách bình thường đều là là gia cảnh bậc trụng thôi, cũng không
giàu có đến mức có thể một mình mời danh sư đến nhà dạy học, cũng không
đến mức đã có thiếp thất động phòng thiếp thất.
Hắn cũng không phải là Nhị gia trước kia, đã từng cất chứa vô số tiểu thuyết diễm tình không xuất bản, cũng chưa hề xem xét ngắm nghía qua
những tập tranh đông cung, đó là bao nhiêu bạc a! Đừng nói Quản ca nhi
không có, bản thân hắn cũng không có bài “Vỡ lòng” phong phú như vậy.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ ảo tưởng linh tinh, nhưng không hề có bản mẫu, nghĩ đến rất lạ lùng đến độ Thiên Mã Hành Không*, không hề có chút nào trúng đề.
(*) không câu thúc, không còn trong khuôn khổ
Anh ca nhi bắt đầu nhớ nhung cái “lúc học vỡ lòng” rồi. Tùy tiện một
đứa trẻ lên tiểu học nhìn manga cũng có thể nhìn đến tinh thông.
Hắn hàm súc nói, người trong phòng chính là nha hoàn thông phòng. Kết quả Quản ca nhi rất bất mãn, “Ta không muốn nha hoàn, chân tay vụng về
chỉ biết đỏ mặt rồi khóc, so với Tiểu Lục tử còn không bằng.”
( câu này nghe rất có vấn đề nha, cứ cảm giác Quản ca nhi đi vào con đường không lối về nào đó rồi……)
Trong khoảng thời gian này nếu không phải vì tẩu tẩu mà cố chịu đựng, thì những kẻ dội nước trà lên người hắn, nửa đêm gõ cửa đi vào tìm khăn tay hà bao, ngã xuống trên người của hắn, rõ ràng đều là bọn nha hoàn
muốn khi dễ hắn, hắn đã sớm cho các nàng đẹp mặt rồi.
Nghe Quản ca nhi oán trách, Anh ca nhi nặng nề cảm thấy gánh nặng đường xa.
Vắt hết óc, hắn mới nghĩ ra cách giảng giải mà Đại Yên triều có thể
tiếp nhận, thật vất vả mới khiến cho Quản ca nhi hơi có chút lĩnh ngộ,
hắn giải thích với Quản ca nhi, nha hoàn thông phòng là gì, chính là để
cho hắn làm chuyện tương lai mà hắn làm cùng với nương tử đêm động phòng hoa chúc đó. . . Tiếp theo chính là khai chi tán diệp*.
(*)sinh con
Nói xong Anh ca nhi mình cũng cảm thấy tâm thần mệt mỏi, mệt chết người.
Kết quả phản ứng của tiểu tử này khiến hắn dở khóc dở cười, Quản ca
nhi nhăn nhó một lát, mới hừ hừ nho nhỏ nói, “Này, loại chuyện như vậy. . . Cùng nương tử đã. . . Quá mắc cỡ, tại sao có thể cùng người khác?”
( ôi đệ đệ ngây thơ quá ~~~)
. . . Thì ra tiểu tử này còn coi trọng trinh tiết à?
Rất muốn cười nhạo hắn, nhưng Nhị gia lại cố gắng kiềm chế bản thân.
Được rồi, kiếp trước hắn sống ở thế kỷ hai mươi mốt nơi đời sống rất cởi mở, lại không có người nào cản trở hắn, còn chịu đủ loại “Vỡ lòng” . . . Kết quả còn không phải vẫn tu luyện thành Đại hòa thượng dự bị đó sao,
thao tác thực tế, kinh nghiệm một lần cũng không có.
“. . . Nghĩ như vậy, cũng đúng.” Anh ca nhi phờ phạc rã rượi, “Cái
này, nói thật. Nhứng lời sau đây nghe xong đệ cũng đừng truyền đi, chừa
cho nhị ca chút thể diện.” Hắn ủ rủ mà nói rõ cái bệnh của tên xui xẻo
lúc trước do ăn thịt quá sớm, cholesterol quá cao, tới mức thiếu chút
nữa từ đó không thể có con.
Quản ca nhi ngược lại không hề cười hắn, nhưng so với việc cười hắn
còn làm cho người ta bi phẫn hơn. Hắn rất đồng tình chụp vai nhị ca,
“Dầu gì tẩu tẩu cũng không oán trách, còn có Tân ca nhi Truyền Hương hỏa rồi.”
Thật ra thì hắn nói “Oán trách” , chỉ là đơn thuần cảm thấy nữ nhân
gia đều tự nhiên mà yêu thích con ruột của mình, vô cùng thuần khiết,
tuyệt đối không có ý tứ gì khác. Nhưng Nhị gia nghe vào trong tai, lại
không có cảm giác như thế trong lòng giận dữ gấp bội. . .
Nam nhân sợ nhất là cái gì? Sợ nhất nữ nhân nói hắn “Không được” .
Nhị gia miễn cưỡng nói cho xong chuyện, Quản ca nhi cũng nặng nề bày
tỏ hắn tuyệt đối sẽ không thu người trong phòng gì đó cũng sẽ giữ nghiêm trinh tiết. . . Quay người lại, Nhị gia lập tức kéo Cố Lâm đang nghiền
thuốc về đông sương, mạng cũng không cần muốn chứng minh hắn sự thật
“Rất được” .
Cố Lâm vạn bất đắc dĩ đem hắn đánh bất tỉnh, sau đó than thở. Chuyện
này vốn là tạm thời chấm dứt ở đây, nhưng Hạo Hãn hiên đột nhiên bán đi năm nha hoàn nhị tam đẳng, khiến Tạ phu nhân chú ý.
Nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ. Đúng nha, tên tiểu tạp chủng kia đã 13
hơn nữa cũng đã đính hôn, không nên nương nhờ ở trong viện của ca ca
nữa, nên biết kiêng dè mà sống ở viện khác thôi. Càng sớm càng tốt sắp
xếp mấy người nằm vùng vào trong phòng của hắn. Đúng vậy a. . . Còn có thể có tai mắt ổn định hơn mấy người đó sao?
Lời nói nào lợi hại nhất? Lời nói bên gối là lợi hại nhất!
Cho Tiểu Tạp Chủng ngươi dám cùng nàng chống đối, cho Tiểu Tạp Chủng
ngươi cho là có cha có ca có thể dựa vào, cho Tiểu Tạp Chủng ngươi dám
cùng tẩu tẩu thân cận hơn ta! Bà không đi chọn một kẻ lanh lợi cơ trí
lại có dung mạo xinh đẹp đem tiểu tạp chủng này mê đến sít sao, sách
cũng không học, xa lánh bạn bè, làm lật nhà loạn trạch. . . thì thật có
lỗi với bản thân.
Xú kỹ nữ, cho ngươi phách lối, cho ngươi dám hoàn toàn không đặt ta
vào mắt, cho ngươi dám cướp cả lão gia đi. . . Chỉnh chết con trai của
ngươi không tính là hả giận, trèo càng cao ngã càng đau. . . Để cho
ngươi dưới đất chỉ có thể giơ chân, lúc này mới thật hả giận! Nói làm
thì làm ngay, Tạ phu nhân bắt đầu tuyển chọn. Bà gọi lần lượt người của
mấy bọn buôn người dẫn đến xem. Chuyện mặc dù làm coi như kín đáo, nhưng Cố Lâm quản lý nhà một đoạn thời gian ngắn, vẫn còn dư uy.Hai ma ma coi cửa phát hiện kẻ buôn người không phải người quen, càng nhìn càng không giống phụ nữ đàng hoàng, liền len lén mật báo với thiếu phu nhân.
Cố Lâm vừa nghe, suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này hình như không tốt lắm, liền sai Điềm Bạch cho người đi dò nghe, kết quả từ miệng một
nha hoàn tam đẳng ở Từ Huệ đường biết được, đây là chuyện vui, muốn chọn người trong phòng cho Ngũ Gia.
. . . Chọn người trong phòng mà gọi kẻ buôn người cũng là kẻ chuyên về ngựa xấu mà mọi người vẫn truyền nhau sao?
Chuyện này không được, thật sự không được. Nói một cách thẳng thừng,
chính là mẹ chồng cưỡng tình đoạt lí, bây giờ thứ tử yêu quý đã có chút danh tiếng cũng đã trưởng thành, cho dù là Tạ đại nhân nhiều lắm chỉ có thể nói ngại chọn phải người không tốt, cũng không thể nói không được.
Trước kia Tam gia Kỳ ca nhi lạnh lùng như vậy, mẹ cả nhét người trong phòng, hắn cũng chỉ có thể bái lĩnh. Nhưng Kỳ ca nhi đối với mẹ cả hận ý rất sâu, chỉ kém tự tay đâm một nhát. Đối với người bà đưa tới, dù có Thiên Kiều Bá Mị xinh đẹp tuyệt diễm đến cỡ nào cũng vô dụng, Tam gia
mặt lạnh tâm lãnh định lực vô cùng, so với đề phòng cướp còn cẩn thận
hơn, cố gắng chịu đựng mang họ theo ra ngoài đi nhậm chức, nhưng vừa tới nơi lập tức bán đi, một khắc cũng không lưu lại.
Nhưng dù đề phòng lợi hại như vậy, vẫn để cho mấy người trong phòng đó trong ngoài kết hợp hãm hại nhiều lần.
Nhưng Quản ca nhi nói mới mười ba tuổi, trên thực tế còn chưa đủ mười hai tuổi, có thể có loại định lực này sao? Nếu ngàn năm đề phòng cướp
như vậy, cuộc sống này cũng không cần nữa.
Tiểu gia hỏa này tuổi cũng không lớn lắm, nhưng lại sát phạt quyết
đoán, rất có phong độ của một đại tướng. Thừa dịp chuyện còn chưa định,
hành lý cũng không cần thu thập, chỉ nói đi ra ngoài thăm bạn, vội chạy
thẳng tới Lễ bộ bái biệt cha ruột, nói tỉ mỉ ngọn nguồn. Tạ đại nhân thở dài, tự phái xe ngựa và tùy tùng đưa hắn về thư viện, sai người trở về
nói cho con dâu, giúp Quản ca nhi dọn dẹp hành lý.
Chờ tất cả đều kết thúc, Tạ phu nhân mới biết Tiểu Tạp Chủng kia vô
thanh vô tức mà bỏ đi, tức giận đến ngã ngửa. Người đã chạy, kế hoạch
sắp xếp người trong phòng cũng không thể làm gì khác hơn là tạm thời gác lại.