Lâm Giang Tiên

Chương 38: Chương 38




Thuyết phục cha không tốn rất nhiều hơi sức, chính là số lượng lời nhiều một chút . . . Anh ca nhi cảm thấy họng có chút đau, nghĩ đến cha đại khái rống đến sưng rồi. Cho nên sau khi hắn được cha miễn cưỡng đồng ý, trở về lập tức cùng Cố Lâm pha trà hoa cúc sai người đưa tới hiếu kính cha, ồn ào khiến Tạ Thượng Thư dở khóc dở cười.

Hỗn tiểu tử này lợi hại lắm. Nói hắn hiếu thuận, trước kia luôn thích làm trái ý ông, thật vất vả mới hơi biết dùng đầu óc, không ngờ lập tức lại thay đổi chủ ý, muốn đi thi cử nhân đầu cơ trục lợi. Nói hắn bất hiếu, ngay cả chén trà hoa cúc cũng nghĩ đến cha, trở về không lâu đã sai người đưa tới, tiểu nha hoàn kia còn huyên thuyên dặn dò bảo ông nên bảo dưỡng cổ họng như thế nào.

Hỗn tiểu tử này đem chuyện thi cử thành cái gì rồi?

Thi đồng sinh còn chưa có gì, dù sao cũng chỉ là Đệ Nhất Quan, chữ viết rõ ràng, hiểu ý nghĩ, cũng sẽ không bị điểm quá thấp. Hắn có thể thi tú tài cũng là nhờ ý nghĩ rõ ràng tuần hoàn đan xen chiếm phần lớn, nhưng lại đọc sách không nhiều, hiểu không đủ sâu, cho nên thiếu điển cố điển tích, nói thẳng ra quả thật như văn phố phường rồi.

Nếu không phải lần này quan chủ khảo kinh thành nổi danh coi trọng mộc mạc thiết thực, đúng hướng đi, nếu không đừng nói Tiểu Tam nguyên đếm ngược, chính là đồng sinh cũng không sờ đến được.

Cử nhân lại khác rất nhiều. Với cái tài nghệ này của hắn, quơ một nắm cũng được một bó to, dù sao lão tú tài thi mấy chục năm cũng rất đông đảo, nhiều lần luyện thi, ý nghĩ càng nhạy bén, hỗn tiểu tử này quyết không thể chiếm được ưu thế gì. Cùng người ta so thư pháp? Đừng nói đùa. Mặc dù ngay cả cha ruột cũng không thể không thừa nhận, hỗn tiểu tử này là một người khổ luyện quyết tâm, ngắn ngủn hơn một năm đã khiến ông phải lau mắt mà nhìn. . . Nhưng dù là như vậy, cũng chỉ có thể coi là đoan chính mà thôi, cách “Tốt” còn có một khoảng, thi Hương sang năm chỉ còn không tới một năm, dù chịu khổ cực thế nào, coi như có Thiên Phú Dị Bẩm, đạt tới “Tốt” . . .

Nhưng trừ cái tên Tiểu Tam nguyên đếm ngược như hắn có tiếng chữ xấu ra, còn có thí sinh nào chữ không tốt? Tốt, đặc biệt tốt, thậm chí thư pháp rất có danh vọng , giống như rau hẹ mùa xuân, nhìn khắp núi khắp nơi đều có. . .

Hỗn tiểu tử này tại sao lại cho là bản thân có tư cách đi thi cử nhân? Có phải hay không coi chuyện thi cử là quá dễ dàng, cho là quả trên cây, giơ tay lên liền hái được?

Tạ Thượng Thư bên này phẫn nộ, mấy môn khách phụ tá bên kia lại kêu khổ cả ngày, đau đến không muốn sống. Rống thì rống rất hung, dù sao cũng là con trai mình. Trừ sợ hắn cho là thi cử dễ dàng, bắt Anh ca nhi không được về quê, phải thi Hương ở nơi khó khăn nhất là kinh thành , rồi để cho của môn khách phụ tá của mình đi giúp nhi tử nghĩ biện pháp.

Thời kỳ thi đồng sinh lúc trước phải phiên dịch sang bạch thoại đã khiến những môn khách phụ tá này khổ sở qua một vòng rồi, không ngờ còn phải thi cử nhân. . . lại là sang năm đã thi! Hơn nữa Anh nhị gia vốn đã không phân rõ phải trái, lần này lại càng không phân rõ phải trái. . . Bọn họ chưa nghĩ ra được biện pháp gì hữu hiệu, nên trước phải tìm ra đề thi cử nhân mười đợt trước kia. . . Phải biết ba năm thi một lần, như vậy là phải tìm đến ba mươi năm trước! Tìm ra vẫn không tính là xong, còn phải đem toàn bộ những bài thi tốt của những cổ đề này đến, cẩn thận bình luận từng ưu khuyết điểm, hơn nữa sửa sang lại ra một bộ chuẩn tắc dễ dàng học thuộc lại đơn giản rõ ràng dễ hiểu.

Đây là bao nhiêu công việc chứ? !

Nhưng Anh Nhị gia lại quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì sao? Không, hắn bỏ qua. Hiện tại hắn mỗi ngày cũng rất bận rộn, dậy sớm luyện công buổi sáng không thể thiếu, kéo không dây cung 100 lần cũng không bỏ được, mỗi ngày cưỡi ngựa cũng là hành trình sắt đánh không động. . . Thật ra thì hắn tương đối nhớ nhung xe máy. Chân ga thúc một cái liền chạy, chưa từng thấy qua chiếc xe gắn máy còn có thể thể hiện tức giận, tự động nhấc bánh xe, không phải là mỗi ngày bồi dưỡng một chút tình cảm. . .

Rất đáng tiếc, Đại Yên triều sinh ngựa không sinh xe máy. Công tử không đi bộ thì phải cưỡi ngựa.

Cho nên hắn thật sự là gà vừa gáy đã phải dậy, trời còn chưa sáng rõ đã bắt đầu rèn luyện gân cốt. Hết cách rồi, thời đại này không có đèn điện, chỉ có ánh sáng ban ngày nên phải tận lực lợi dụng. . . Cũng không thể để tuổi còn trẻ đã bị cận thị được.

Chờ rèn luyện xong rồi, xoa bóp người thay y phục ăn cơm, liền bắt đầu cuộc sống thí sinh, nuốt chửng Khổng Mạnh. Tứ Thư Ngũ Kinh toàn bộ học thuộc lòng? Ngươi thấy ngốc chưa? Thi cử Đại Yên triều lại không thi đề điền vào chỗ trống. Hiện tại tật xấu của hắn chắc là nói không có dẫn chứng, văn chương thoạt nhìn không đủ cổ nhân, cũng chính là cơ sở học vấn quá mỏng.

Nói có dẫn chứng, tốt nhất không phải là hai vị trong Khổng miếu kia? Luận Ngữ thuộc rất dễ, Khổng lão phu tử nói chuyện đơn giản, không có việc gì. Mạnh lão tiên sinh thì dài dòng hơn nhiều, học thuộc đến cắn lưỡi, còn dễ bị thiếu chữ mất đoạn.

Chỉ là nghĩ đến hai mươi mấy năm thi cử kiếp trước, môn học nhiều hơn, cặp sách nặng đến đủ để làm hung khí, còn là loại búa tạ. Kiểm tra bất chợt, kiểm tra mỗi tháng. . . Hoá học vật lý còn có Ngữ văn nữa, Anh văn căn bản là ngôn ngữ ngoài hành tinh, cũng không phải vẫn cứ thi đỗ đó sao?

Làm quân nhân chuyên nghiệp không phải thi ? Đừng nói đùa. Cái khác cũng không nhắc lại, gọi là cho có chút nguyên tắc quân sự là tốt rồi. So với đống bài thi và sách tham khảo kia. . . Khổng lão phu tử và Mạnh lão tiên sinh thân thiết dễ thương hơn rồi. . . Ít nhất bọn họ sẽ không chỉnh sửa hàng năm, đè nặng lưng ngươi, hơn nữa số trang tương đối ít, kém rất nhiều.

Về phần tìm đề cũ và các bài thi mẫu, lão ba nuôi đám môn khách phụ tá kia cũng không thể ăn không ngồi rồi đúng không? Mặc dù không quá yên tâm, nhưng Quản ca nhi đã cam đoan, hắn bây giờ có thể làm, nên làm, chính là vội vàng đem hai quyển sách kia thuộc làu làu.

Nhưng hôm mùng một tháng chạp, thế nhưng hắn lại bỏ kế hoạch kia, một người đều không mang, trời chưa sáng đã ra ngoài, mãi cho đến trưa mới vừa hưng phấn vừa thấp thỏm trở về, thận trọng ôm một cái hộp.

Cố Lâm sáng sớm không thấy hắn đã bị hù một trận, lo lắng cho tới trưa. Nhìn thấy hắn trở về mới buông lỏng tâm tư, mắt tóe lửa trừng hắn, “Uống thiếu một bát thuốc ! Ăn cơm chưa? Chưa? Điểm tâm và cơm trưa đều chưa? Chàng đi làm cái gì! ?” Rồi nàng cất giọng muốn truyền cơm trưa.

“Không không không, tối nay, tối nay. . .” Anh Nhị gia đuổi hết người đi ra ngoài, có chút nhăn nhó xin lỗi nói, “Cái đó. . . Ngự, Ngự Tỷ nhi, ngày hôm nay, đúng, đúng mùng một tháng chạp.”

“Ta biết.” Cố Lâm vẻ mặt khó hiểu. Tuy nói Anh ca nhi đột nhiên muốn sang năm thi Hương thi cử nhân có chút không biết tự lượng sức, nhưng nàng biết, chỉ cần Anh ca nhi sống yên ổn, nàng liền thấy an tâm.

Hơn nữa. . . Không biết bắt đầu từ lúc nào, Anh ca nhi luôn cố chấp liều mạng tiến về phía trước, mặc kệ đang làm những gì, nàng đều có chút. . . Không dời mắt nổi. Cảm thấy Anh ca nhi như vậy có chút ngốc, lại có chút ngớ ngẩn . . . Có một chút đáng yêu.

Hiện tại trên khuôn mặt tuấn tú có điểm tà khí của hắn lại xuất hiện vẻ mặt vừa ngốc vừa nghiêm túc khẩn trương, ấp úng nói, “Hôm nay. . . Là ngày lĩnh tiền tú tài hàng năm.”

Cố Lâm kinh ngạc một chút.

Đại Yên triều đối với người đọc sách rất tốt, bắt đầu từ tú tài hàng năm đều có thể từ triều đình lĩnh chút tiền phụ cấp. Tú tài hàng năm là hai lượng. Tuy nói thi cử Đại Yến gia thế chiếm sáu phần, nhưng thế gia Hào Môn cũng không phải là mỗi nhà đều giàu có, rất nhiều thế gia đại tộc chỉ là thanh quý, cũng không giàu có. Còn có rất nhiều chi thứ tộc xa cuộc sống bình thường còn không bằng dân chúng. Còn có vài học sinh nhà nghèo chỉ có gia thế trong sạch, nhưng văn tài toàn vẹn, chen vào hàng ngũ tú tài, nhưng một lòng học hành trong nghèo khó , càng không có sức kiếm kế sinh nhai.

Hai lượng một năm, thường thường cũng đủ cho cả nhà lớn nhỏ của những tú tài nghèo sống qua một năm rồi. Vào mùng một tháng chạp sẽ phát ra, chính là vì để cho những tú tài nghèo chỉ trông chờ vào tiền trợ cấp sống qua ngày kia, có thể mua đồ tết, có một năm mới tốt.

Nhưng Anh ca nhi, Tạ Nhị gia, tùy tiện quét quét cái ngăn kéo nào, cũng có thể quét ra trên dưới một trăm lượng bạc, làm sao sẽ thiếu hai lượng này?

Nhưng nét mặt hắn rất hưng phấn, vô cùng hưng phấn.”Đây là ta lần đầu tiên, lần đầu tiên tự mình kiếm được tiền. . . Ta là nói, trong sạch , tiền có lai lịch chính đáng. Không phải dựa vào người nào, là ta tự mình, tự mình kiếm được.”

Ở một thời không khác, sứ điềm bạch cho đến triều Minh mới ra đời, nhưng ở Đại Yên triều kỹ thuật làm sứ trắng đã thành thục, mỏng đến độ có thể chiếu sáng xuyên qua, cho người ta cảm giác “Ngọt”, cho nên gọi là ”Điềm Bạch” . Bình thường vì muốn thể hiện loại cảm giác này của Điềm Bạch cho nên không vẽ màu sắc mà là khắc vân hoa ngầm, hơn nữa trong màu trắng mà điểm thêm màu hồng , xưng là “Mẫu Đơn điềm” , là cực phẩm sứ điềm bạch.

Cố Lâm cũng có chén trà Mẫu Đan điềm, là của hồi môn của nàng, giá trị xa xỉ. Kết quả bị nàng cầm đi đập người. Thật ra thì mua một cái nữa cũng không phải là không có tiền, chỉ là đồ như vậy cực ít, hơn nữa nàng luôn giản dị, cảm thấy có không quá cần thiết, mặc dù thích Điềm Bạch, nhưng chén trà nào không thể uống trà?

Chén trà nhỏ này của Anh ca nhi, trắng nhưng lại thiên về vàng nhạt, coi như là hạ phẩm điềm bạch, hơn nữa còn là đồ trơn, một chút ám hoa khắc vân cũng không có.

“Ta không biết sứ điềm bạch lại đắt tiền như vậy.” Nét mặt Anh ca nhi có chút ngượng ngùng, “Tìm thật lâu, hai lượng bạc. . . Nhiều lắm là có thể mua được cái này. Nàng ngay cả nha hoàn cũng gọi là 『 Điềm Bạch 』, nhất định là rất thích sứ điềm bạch rồi. . .”

“. . . Ừ.”

“Cái đó, bây giờ nói cái này, có thể hơi sớm.” Anh ca nhi sờ mũi một cái, “Ngày hôm nay, cũng chỉ có thể mua chén trà nhỏ này cho nàng. . . Có thể sau này, ta nhất định, nhất định có thể không dựa vào người nào, tự mình kiếm tiền nuôi nàng. Không phải công tử phủ Thượng Thư, mà là ta, Anh ca nhi, chính mình có thể kiếm tiền trong sạch tiền nuôi lão bà. . . Ta là nói nương tử. Ngự Tỷ nhi nàng. . . Này, đợi đã nào…! Nàng không cần khóc a, tại sao? Không thích? . . .” Chưa từng có bạn gái cho nên hắn rất mờ mịt, trời tháng chạp lạnh như thế mà hắn gấp đến độ toát đầy mồ hôi.

Cố Lâm che miệng, hết sức nhịn xuống, nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng ra lệnh mình ngừng khóc, nhưng lại không dừng được. Nàng chất vấn bản thân khóc cái gì, nhưng cũng không có đáp án.

Lộn xộn ngắt đoạn, nàng nói, “Ta rất thích.” Sau đó đang cầm chén trà Điềm Bạch lên tiếp tục rơi nước mắt.

Anh ca nhi gãi gãi đầu, một lúc lâu mới bừng tỉnh hiểu ra. Mẹ nó! Hắn cảm động đến Ngự Tỷ nhi rồi ! Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng nha!

Nhưng đại não nam nhân cấu tạo hoàn toán khác với nữ nhân. Trong thời khắc lãng mạn như vậy, Anh ca nhi chỉ biết dốc sức đòi canh thịt ăn, không biết thừa thắng truy kích, nói thêm mấy lời cảm động ( mặc dù hắn cũng không nói ra được ), hoàn toàn công phá phòng tuyến Tường Đồng Vách Sắt của Ngự tỷ nhi, rất là đáng tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.