Lâm Giang Tiên

Chương 46: Chương 46




Anh ca nhi lâm vào quẫn cảnh nước sôi lửa bỏng kiêm thống khổ không chịu nổi.

Trịnh Ngũ tiểu thư đại giá quang lâm vài lần, bà mẹ hờ cổ đại kia của hắn lại nhiệt tình chiêu đãi, tạo thành hậu quả phi thường nghiêm trọng – bà mẹ hờ cổ đại càng soi mói Cố Lâm lợi hại hơn, dường như bà đã cùng Trịnh Ngũ tiểu thư đạt thành một hẹn ước ngầm nào đó, cơ hồ đã kết minh .

Điều này làm cho hắn chỉ có thể nghiêm túc ra lệnh cho Lý đại tổng quản, chỉ cần là trịnh Ngũ tiểu thư đến cửa muốn gặp, cần phải dù chết cũng giấu Tạ phu nhân, cho hắn cơ hội chặn Trịnh Ngũ tiểu thư ở ngoài cửa.

Lão cha hắn mắng mẹ hờ của hắn xong, lại quay đầu đến rít gào hắn, đau đầu nhức óc hỏi hắn vì cớ gì lại đi trêu chọc tiểu thư phủ quốc công, muốn hắn phải xử lý cho thích đáng. . . Hắn thật sự là câm điếc ăn hoàng liên, có miệng mà nói không nên lời.

Mỗi lần chỉ cần Lý đại tổng quản đến báo, cho dù đang ăn cơm, hắn cũng chỉ có thể quăng bát cơm, nhấc áo chạy ra bên ngoài, bằng không vị Trịnh ngũ tiểu thư luôn cho mình là trung tâm này sẽ dám xông tới, trực tiếp công kích người kém phát triển nhất Tạ phủ – Tạ phu nhân. Có lần hắn thật sự phát hỏa, không muốn để ý đến cô ta, vị đại tiểu thư này lại vô cùng ngang ngược một đường xông thẳng vào Hạo Hãn hiên, dùng ánh mắt cực độ khinh thị cao thấp đánh giá Cố Lâm đang kinh ngạc nhìn nàng.

Sứt đầu mẻ trán, thật sự hoàn toàn là sứt đầu mẻ trán a. Ai nói tú tài gặp nhà binh, có lý mà không thể nói rõ? Hắn thân là quân nhân xui xẻo gặp Trịnh Ngũ tiểu thư này mới là thật sự là hoàn hoàn không thể giải thích.

Vẫn là phải dùng lôi kéo, mới có thể cứng rắn lôi vị Trịnh ngũ tiểu thư đi ra ngoài. Hổn hển quát lên với nàng, người ta lại vừa khí định thần nhàn vừa cười tươi như hoa, “Ai bảo huynh không nhìn ta? Lão bà huynh, bộ dạng cũng không được tốt lắm.” Anh nhị gia động thực sự nổi giận, “Ta yêu Ngự tỷ nhi nhà ta ở điểm nào, liên quan gì tới ngươi?” “Huynh có thể nói gì với nàng ta?” Trịnh Ngũ tiểu thư cười nhạt, “Nữ nhân cổ đại vừa không hiểu biết vừa nhàm chán. Huynh cũng thật sự là không cốt khí, lại sống nghẹn khuất như vậy. Vận mệnh an bài cho huynh cái gì huynh liền nhận toàn bộ sao? Sao không chống cự một chút, xoay chuyển Càn Khôn? Phí cho huynh đường đường là người hiện đại có được tích lũy năm ngàn năm đó. . .” Anh nhị gia ngậm miệng. Dựa vào, vị tiểu thư này bị tiểu thuyết xuyên không đầu độc đến mức nguy kịch rồi. Người hiện đại thì rất giỏi sao? Ở triều Đại Yến này người hiện đại ngay cả rắm cũng không bằng. Trịnh Ngũ tiểu thư là do có cha tốt mẹ tốt bà nội tốt bao che, đạo chút thi từ ca phú không đến nơi đến chốn, ước chừng là không đem cách luyện sắt và phương pháp làm hỏa dược loan truyền. . . Cũng may mà không có loan truyền.

Ầm ỹ vài tiếng, Anh nhị gia mệt mỏi. Hắn cảm thấy cùng nữ nhân này không thể câu thông một cách nghiêm trọng, sự khác nhau sâu đến độ có thể xuyên thủng Địa Cầu. Hắn hoa mắt chóng mặt ở đây đôi co với Trịnh Ngũ tiểu thư một cách vô nghĩa, còn không bằng về nhà học thuộc sách.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu*.” Hắn nhấc tay đầu hàng, “Ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Mỗi người đều có cách sống riêng, ngươi yêu như thế nào thì liền như thế. Về phần ta muốn sống như thế nào, sống nghẹn hay không nghẹn khuất, hoàn toàn không phải phạm vi quản lý của ngài. . .”

(*) Câu này xuất xứ từ Luận ngữ, chương Vệ Linh công. Có nghĩa là Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được

Trịnh Ngũ tiểu thư trầm mặt, “. . . Huynh như thế nào vẫn không hiểu? Tại cái thời đại rách nát này. . . Huynh và ta, mới người thân cận với nhau nhất. . .”

“Ta không hề cho rằng như vậy.” Anh nhị gia thật sự thấy phiền , “Tiểu thư, ta nếu như nhớ không lầm, lão nhân gia ngài chẳng những muốn tiêu diệt Nhật Bản phá hủy nước Mỹ, lúc trước còn lập lời thề muốn thu phục Đài Loan. Ta không cầm súng. . . Ta chỉ là muốn lấy cung bắn ngươi vài mũi tên, đã là vì nhìn mặt mũi ngươi là nữ nhân. Nước sông không phạm nước giếng, cầu xin ngươi không cần lại đến làm phiền ta!”

Cự tuyệt như vậy đã tính đủ trực tiếp chưa? ! Hắn cũng không phải là Tạ nhị gia lúc mới đến bị người khác nói là điên ngốc, cọ xát hai năm cho dù có lòng vòng như thế nào thì cũng phải hiểu được rồi. Tuy rằng ai cũng không nói thẳng, nhưng hắn cũng lĩnh ngộ được, Trịnh Ngũ tiểu thư ước chừng là muốn tiến vào cửa Tạ gia. . . Cũng không phải thật sự coi trọng hắn, mà là coi trọng cái thân phận “Hương thân” này của hắn, bằng không Trịnh ngũ tiểu thư với thanh danh rách nát như vậy không biết sẽ bị nhét đến chân trời góc biển, gả cho a miêu a cẩu gì nữa.

Nhưng Trịnh Ngũ tiểu thư lại nói, “Không đi thử làm sao mà biết hợp không thích hợp?”

Anh nhị gia nổi giận, “. . . Làm ơn đi, ta đã kết hôn rồi! Làm sao có thể có gì với nữ nhân khác được? !”

Trịnh Ngũ tiểu thư ngược lại vẫn bình tĩnh, quả nhiên đúng vậy, vẫn là nam nhân cùng thời đại mới có vẻ đáng giá để chờ mong.”Kia cũng không phải huynh cưới , là Tạ Tử Anh lúc trước cưới .” Hóa ra ngươi còn muốn sống tiếp cuộc sống của đời trước sao?!

“Ta đối Ngự tỷ nhi nhà ta rất vừa lòng, vô cùng vừa lòng!” Anh nhị gia chạy trối chết, “Cảm tạ đã yêu thích, chỉ là thảo môi binh ta đây tiêu thụ không nổi!” Nhưng thoát được nhất thời chứ trốn không thoát cả đời a. Vì cầu nàng ta đừng tới cửa nữa, Anh nhị gia nhịn đau ký kết hiệp ước không bình đẳng: khi hắn bên ngoài chạy quan hệ “Xảo ngộ” gặp Trịnh Ngũ tiểu thư, sẽ không xoay người bỏ chạy.

Sau đó “Chuyện xấu” này dùng tốc độ cực nhanh bay đi truyền khắp kinh thành, Anh nhị gia lâm vào tình trạng sứt đầu mẻ trán.

Không nói lão cha tức giận đập vỡ cái nghiên mực ông quý trọng, cực phẩm mẹ hờ đến khuyên nhủ, ngay cả Quản ca nhi đều không thể nào giải thích. Đám bằng hữu văn nhân kia trêu chọc giựt giây, càng làm cho hắn ứng phó đến khổ không nói nổi.

Trong tình trạng thê thảm chán nản như vậy, hắn còn phải dành thời gian ra cố gắng đọc sách, rồi chịu Tiêu Sơn Trường chà đạp.

May mắn Ngự tỷ nhi vẫn luôn hiền tuệ ôn nhu như vậy, không có họa vô đơn chí. Chỉ hỏi hắn một lần. Hắn ấp úng không biết giải thích nghiệt duyên với vị “Hương thân” này như thế nào, chỉ hàm hàm hồ hồ nói bên ngoài không cẩn thận quen biết.

Cố Lâm trầm mặc trong chốc lát, chỉ cười cười, liền bỏ qua, không nhắc lại nữa.

Tảng đá trong lòng Anh ca nhi rơi xuống , hắn vốn thần kinh thô, lại phi thường tin tưởng Cố Lâm, khổ tâm cũng chỉ có thể hướng nàng giãi bày, bằng không hắn thật sự nhanh chóng nghẹn chết.

Cố Lâm luôn lẳng lặng nghe, vài lần muốn nói lại thôi, đúng là vẫn không thể nói ra điều gì.

Dù sao đây cũng không phải là việc nàng nên làm, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nên nghĩ. Không phải cha nàng có rất nhiều di nương, gia gia thúc thúc của nàng cũng có không ít sao. Loại nữ nhân có chút thủ đoạn, thực đã gặp rất nhiều, chẳng qua là cách gây chú ý khác nhau mà thôi.

Chỉ cần không quá kiều mị, xa xỉ, tùy hứng, không thường chọc giận phu , các di nương sẽ càng được sủng ái sao? Hình tượng tốt muốn tiếp tục duy trì, rất khó. Hơi có điểm tỳ vết nào sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hình tượng xấu ngược lại rất dễ dàng, chỉ cần thoáng toát ra chút chân tình thiện tâm, cũng rất dễ dàng làm cho nam nhân tâm động, để ý.

Hiện tại Anh ca nhi thường thường nhắc tới Trịnh Ngũ tiểu thư, tràn ngập oán giận, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nói “Nàng kỳ thật bản tính không phải hư hỏng như vậy”, chính là “Không thức thời, không hiểu quy củ, quá mức ngây thơ” .

Một chút chua xót dần dần sâu sắc, mở rộng. Bà bà càng ngày càng soi mói cay nghiệt, minh kỳ ám chỉ muốn nàng “Thức thời một chút”, Tân ca nhi dù sao cũng chỉ là ký danh, nàng vẫn như trước hoàn toàn không có địa vị gì.

Thật sự, nếu là tích cực đào bới, điểm ấy đã có thể hưu nàng không thương lượng rồi.

Tiểu thư phủ quốc công dù sao không có khả năng làm thiếp.

Nhưng nàng vẫn là không nói gì với Anh ca nhi. Hắn cũng đã đủ khó khăn, đối mặt một đoàn hỗn loạn, còn phải cố gắng không ngừng. Ai cũng bức bách hắn, nếu ngay cả chính mình cũng bức hắn, kì thi Hương sắp tới, hắn làm sao có thể qua?

Cho dù không đúng, cũng không nên họa vô đơn chí.

Không thể không nói, Tiêu Sơn Trường là người có bản lĩnh , Anh ca nhi cũng thật sự có chút công phu. Anh ca nhi trong trạng thái sứt đầu mẻ trán kiêm loạn ma, thi Hương cũng đã trúng tuyển cử nhân — tuy rằng vẫn tử thủ vị trí thứ nhất đếm ngược.

Tạ phủ thật đúng là song hỷ lâm môn . . . Chẳng những Anh ca nhi trung cử, mà ở Tô Châu, Lạc Ca Nhi cũng trúng, thứ tự so với ca của hắn tốt hơn rất nhiều. Kết quả cửa phủ Tạ thượng thư thiếu chút nữa bị đạp đổ, cơ hồ đều là đến dò xét. Ai cũng đều biết đích thử tử Tạ Tử Lạc của Tạ phủ là người có chí khí có tài học , hơn nữa chưa đính thân.

Tạ phu nhân mừng rỡ cười toe tóe — tuy rằng chỉ có thể vui sướng suông. Lạc Ca Nhi là nhi tử thân sinh của bà, nhưng từ năm năm tuổi, liền rời khỏi sự quản lý của Tạ phu nhân, ngay cả việc hôn nhân cũng không ngoại lệ.

Trong không khí khắp chốn vui mừng như thế, trong thư phòng lại dị thường vắng lặng, Tạ thượng thư đối mặt với con dâu ông đắc ý nhất yên lặng không nói gì.

Thật sự hắn cũng không muốn mở miệng, nhưng cánh tay không lay chuyển được đùi. Trịnh Quốc công đã chịu nhún nhường cho đích nữ duy nhất làm bình thê , hạ thấp đến trình độ này, hắn không nghĩ muốn, cũng không dám không cần, lại không tình nguyện muốn.

Cố Lâm hơi hạ mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, chính là trầm mặc có chút lâu. Chung quy nàng vẫn nói, “Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Nhưng do cha chồng tác chủ, con dâu cẩn tuân.” Đổi lại Tạ thượng thư trầm mặc . Ông là người cẩn thủ lễ pháp, nạp thiếp thất thông phòng không có gì, nhưng thê tử là độc nhất vô nhị, quả quyết không thể khinh hứa.

Trời không có hai mặt trời, đất không thể có hai vua, nhà không thể có hai chủ, đứng đầu không thể có hai người. Ngay cả Quản ca nhi cũng không muốn cưới tiểu thư phủ quốc công, lại vào cửa làm bình thê trưởng tử của ông. . . Lâu dài chắc chắn không thể có ngày bình yên, càng nghiêm trọng vũ nhục con dâu đã không rời không bỏ đến chăm sóc Anh ca nhi lúc bệnh tật.

“. . . Cũng không nhất định đến bước này. Ta cũng chưa có tin chính xác.” Tạ thượng thư thở dài, “Chính là Trịnh Quốc công đã nhắc tới như vậy. . . Ai biết có lời đùa bỡn gì hay không. Con bắt Anh ca nhi an phận một chút đi! Không hai người bọn họ luôn đi với nhau. . . Còn không phải đều do tạo chuyện hư hỏng sao!” Cố Lâm kính cẩn cáo lui ra khỏi phòng, lại ngẩn người trong chốc lát, mới chậm rãi đi ra khỏi viện. Điềm Bạch ở bên ngoài, nhìn thấy thiếu phu nhân liền hoảng sợ. Lão gia đã nói gì với thiếu phu nhân, làm cho thiếu phu nhân vẫn luôn bình tĩnh thong dong lại có thần sắc tái nhợt như vậy?

“Thiếu phu nhân?” Nàng run giọng đỡ lấy Cố Lâm, thế này mới làm cho Cố Lâm thanh tỉnh chút.

Cố Lâm miễn cưỡng cười cười, hít sâu một hơi, “. . . Không có chuyện gì, đi thôi.” Mới chuyển nhập nhị môn, chợt nghe đến một trận rống giận cùng tiếng ngựa hí, Trịnh Ngũ tiểu thư phóng ngựa vào nội viện, đang quát lên với Anh ca nhi, kết quả trịnh Ngũ tiểu thư dứt khoát kiên quyết từ trên tuấn mã nhảy xuống, Anh ca nhi kích động vội đỡ nàng ta, hai người lăn thành một đống.

Bất nhạc thọ, bất ai yểu. . . Làm không được. Hiện tại ta. . . Làm không được.

Sưu một tiếng, Điềm Bạch kinh hãi nhìn thiếu phu nhân thi triển võ nghệ cao cường, xẹt qua ngọn trúc, không lâu sau, liền xem không thấy bóng người .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.