Lâm Giang Tiên

Chương 50: Chương 50






Chiến tranh giữa Trịnh Ngũ Tiểu Thư và Tạ Nhị thiếu phu nhân chính thức bộc phát, lên cao đến mức sử dụng võ công, quả nhiên khiến không khí lười biếng của Kinh Thành vì vừa qua khỏi mùa thi lập tức sôi trào.

Nhưng tình hình cũ thể cũng không ai biết rõ ràng, chỉ biết Trịnh Ngũ Tiểu Thư ở ngoài cửa Tạ phủ giơ chân mắng mấy câu, thấy như vậy, nhưng không nghe rõ ràng, Trịnh Ngũ Tiểu Thư đã bị xe ngựa của Quốc Công Phủ vội vã đón đi. Trịnh Ngũ Tiểu Thư nháo muốn làm bình thê Tạ Nhị gia… Không ngoài ý. Ai cũng biết nàng ta theo đuổi thủ khoa đếm ngược Tạ Tử Anh Tạ Nhị gia khắp kinh thành, từ trước khi đi thi đã theo đuổi, đuổi đến mức xì căng đan bay đầy trời. Trịnh Ngũ Tiểu Thư còn là người đứng đầu trong đám văn hoàn khố, bình thường, đến bình thường nữa cũng không có.

Nhưng triều Đại Yên khai quốc đã hơn trăm năm, còn chưa có tiểu thư nhà nào nhanh nhẹn dũng mãnh đánh đến cửa chính thê, càng không có chính thê nào nhanh nhẹn dũng mãnh hơn hẳn một tầng đem tiểu thư phủ Quốc Công đuổi ra cửa như thế.

Làm sao có thể đánh, đánh như thế nào, ai cũng không nghe được. Ít nhất khi Trịnh Ngũ Tiểu Thư bị đuổi ra khỏi Tạ phủ thì tay chân vẫn lành lặn, trên mặt ngay cả viết xước cũng không có, đến búi tóc cũng không loạn, cũng không có quần áo xốc xếch, nhiều lắm thì trên người có nhiều bụi bặm một chút thôi. Phủ Quốc Công và phủ Tạ Thượng Thư phản ứng cũng rất hay, toàn bộ im lặng không lên tiếng. Trịnh quốc công và Tạ Thượng Thư gặp nhau vẫn rất khách khí.

Những thứ này khiến các phần tử bát quái ở Kinh Thành vô cùng nhàm chán, thật vất vả mới từ miệng hạ nhân trong Tạ phủ đào được một chút hàng: Trịnh Ngũ Tiểu Thư mặc nam trang xông vào nội trạch, khiến người khác hiểu lầm, liên luỵ danh tiếng nữ quyến. Nhị thiếu phu nhân không chịu tiếp đãi, nổi lên một chút va chạm.

Dù sao phủ Trịnh quốc công và phủ Tạ Thượng Thư cũng không quen không biết, mặc nam trang lén xông vào bên trong còn nhân nhượng nàng ta là cô nương, nếu không nhất định trói đưa đến quan phủ, quyết không khoan hồng.

. . . Đúng lý lẽ, quá đúng lý lẽ!

Chính là quá đúng, nên ngay cả lời nói bên gối lợi hại nhất cũng không thể lay động Hoàng đế, hắn không nhịn được mắng Trịnh quý phi, “Chuyện tranh giành tình nhân của nữ nhân như vậy cũng đáng giá nhắc tới? Trịnh quốc công cũng không nhắc rồi, lại càng không liên quan đến Tạ Thượng Thư! Rõ là. . . Cháu gái kia của nàng không phải là người hiền lành gì. Trẫm nói bị đánh cũng là đáng đời! Không có chuyện gì sao lại chạy đến nhà người ta? Còn ngay cả người cũng không mang theo! Ngu đến mức tự mình đòi đánh, ngay cả người làm chứng cũng không có. . . Trách được ai?” Cái này vốn là có thể dẫn phát tranh chấp của hai phủ Trịnh Tạ, thậm chí vì vậy bị kẻ thù chính trị lợi dụng mở rộng đến mức trở thành xung đột đảng phái tranh giành, cứ như vậy bị hời hợt phán mức ở “Nữ nhân tranh giành”, không hề tăng lên.

Mà những điều đó, cơ hồ đều nằm trong dự đoán của Cố Lâm, không có gì bất ngờ. Thậm chí còn phải cảm tạ Trịnh Ngũ Tiểu Thư phối hợp vượt quá ngoài dự đoán của nàng : quá mềm mại quá ngang ngược, nếu không thật đúng là không thể đạt tới hiệu quả tốt như thế.

Nếu không phải Trịnh Ngũ Tiểu Thư rút kiếm, thì vẫn không thể khiến Trịnh quốc công cấm túc nàng ta. Nếu không khiến Anh ca nhi mỗi ngày buồn bực ở nhà giả bộ bệnh không dám ra cửa, thật sự không có chuyện này.

Anh Nhị gia rất kính nể, thật là đầu rạp xuống đất, đối với Cố Lâm chân chó vô cùng, cái gì mà Hoàng Hà Trường Giang sóng cuồn cuộn nịnh nọt không ngừng, khiến Cố Lâm bị chọc đến mức cười không ngừng.

“. . . Đạp mỹ nhân của chàng, không đau lòng sao?”

Anh nhị gia rốt cuộc cũng thông suốt dứt khoát kiên quyết nói, “Ngoại trừ lão bà thân ái của ta. . . Ta là nói nương tử Ngự Tỷ nhi thân yêu, trên thế giới này không có nữ nhân nào khác.”

“Lời ngon tiếng ngọt!” Cố Lâm vừa cười vừa mắng hắn.

Dĩ nhiên, đây chỉ là một chút kế quyền mưu, Trịnh Ngũ Tiểu Thư không thể nào vĩnh viễn bị cấm túc, Anh ca nhi cũng không thể cứ lúc Trịnh Ngũ Tiểu Thư được tự do, lại chạy về nhà giả bộ bệnh, Cố Lâm cũng không muốn phí sức lực đạp nàng ta.

Vẫn là phải rút củi dưới đáy nồi. . . Nàng là thiếu phụ khuê các không ra cổng trước không bước cổng trong, nhưng nàng có nhà mẹ đẻ có các đệ muội, còn có một đống tiểu thúc tiểu cô và rất nhiều tay chân thân thích.

Nếu triển khai mạng lưới liên lạc này không một ai có thể khinh thường lực lượng của nó.

Vì vậy Cố Lâm tính toán kế sách trong màn trướng, quyết định thắng lợi ở ngoài ngàn dặm. Thiên hạ rộng lớn, cũng không phải là chỉ có Kinh Thành. Huân quý thế gia nhà cao cửa rộng, cũng không phải là chỉ có một tạ Nhị gia.

Trịnh Ngũ Tiểu Thư còn chưa qua hai tháng cấm túc, đã nhận được một “ hôn sự tốt” .

Xương vương gia Trấn thủ Nam Cương mới góa vợ, kì để tang cho vương phi cũng vừa qua, hồi kinh yết kiến vua. Trong “Nhân duyên tế hội” này, nghe nói có một vị “Kỳ Nữ Tử” , tò mò viếng thăm phủ Trịnh quốc công, quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân trong các mỹ nhân tuyệt sắc, lại là một người tính khí cương liệt, rất hợp khẩu vị của hắn.

Vị Xương vương gia này, chính là Tiểu Hoàng thúc của Ninh đế, đao ngựa mũi tên trấn thủ ở Nam Cương hơn mười năm, Nam Man sợ ông như sợ cọp, xưng là “Xương Diêm Vương” . Tuổi cũng không coi là lớn, vừa mới bốn mươi mà thôi. Thế tử cũng sắc lập lâu rồi, đã trưởng thành, rất nhiều chiến sự dần dần giao cho Thế tử xử lý, cũng rỗi rãnh không ít.

Hắn là người sống trong chiến tranh mặc dù anh dũng tàn bạo, kín đáo nhưng cũng rất ngay thẳng có tính cách của người lính, là người rất tốt, phân rõ phải trái , rất được thuộc hạ dân chúng kính yêu. Cũng không có ham mê bất lương gì, thích nhất cũng chỉ là thuần phục liệt mã, thường khiến cho Thế tử và các thuộc hạ toát mồ hôi.

Nữ sắc cũng không quá lưu ý, dù sao người ta có mắt rất cao, không phải là tuyệt sắc thì đều khinh thường.

Vương phi đã qua đời chính là một mỹ nhân tuyệt sắc , còn xuất thân là vũ nương, hắn cũng không để ý yêu thương mấy chục năm, khi ái phi mất còn rất đau lòng.

Vị Trịnh Ngũ Tiểu Thư này có danh tiếng thối nát thì sao chứ. . . Theo ý hắn hoàn toàn không thành vấn đề. Hiện tại hắn đã lập Thế tử, địa vị ổn định, không sợ nàng ta sinh nhi tử rồi muốn tranh giành. Cá tính kiên cường? Vậy còn không tốt sao? Tuyệt sắc và thuần phục Liệt Mã hai trong một, đồng thời thỏa mãn nguyện vọng trong một người, đi đâu tìm được một tuyệt sắc giai nhân hợp ý như vậy chứ?

Cộng thêm mấy người bạn nhỏ “Trợ giúp” , hắn rất phóng khoáng quả quyết hướng Trịnh quốc công cầu hôn, kính xin Ninh đế làm mối. Trịnh quốc công mừng rỡ, thật là bầu trời rơi xuống, chuyện tốt nghĩ cũng không dám nghĩ đến nha! Nữ nhi vào cửa chính là vương phi, siêu phẩm hoàng thân đó!

Lập tức tất cả đều đồng ý, cả phủ Trịnh quốc công lâm vào không khí vui mừng.

Về phần Trịnh Ngũ Tiểu Thư bị sấm sét giữa trời quang lại một khóc hai nháo ba thắt cổ, bị tất cả mọi người coi như không thấy.

Cuối cùng Trịnh Ngũ Tiểu Thư rốt cuộc thực hiện Kế 36 trốn khỏi phủ Quốc Công, chạy thẳng tới Tạ phủ chỉ đích danh muốn ác phụ Cố Lâm ra ngoài đối mặt.

Cố Lâm không hề trốn tránh không gặp, chỉ là theo lễ mời nàng ta đến phòng khách ngoại đường, khí định thần nhàn nhìn Trịnh ngũ tiểu thư nổi trận lôi đình.

“Nhất định là ngươi giở trò quỷ có đúng hay không? Quá Ác độc rồi ! Cư nhiên gả ta cho một ông lão? Hắn có thể làm cha ta đó!” Trịnh Ngũ Tiểu Thư rống giận.

Cố Lâm không có nói đúng, cũng không nói không đúng. Chỉ hơi hơi cười, “Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta. . .” Trong mắt nàng ánh lạnh chợt lóe, “Xa đâu cũng giết.” Trịnh Ngũ Tiểu Thư hoàn toàn mất trí, thét lên chụp vào mặt Cố Lâm. . . Sau đó bụng có một vết thương không thể nghiệm thương bị một cước không nhẹ không nặng, lực vừa đủ để cho nàng đau đến cuộn thành một đoàn, nhưng vết bầm cũng không có.

Cố Lâm nhàn nhạt, “Bị bệnh ở nhà ta làm sao được? Người tới, đưa Trịnh tiểu thư trở về phủ.” Liền đem nàng xách đưa đi.

Nàng nghĩ, ước chừng nàng vĩnh viễn cũng sẽ không phải gặp lại vị Trịnh Ngũ Tiểu Thư cực phẩm này. Dù sao Nam Cương cách kinh thành vô cùng xa, Xương vương gia lại quản người dưới rất nghiêm.

Cố Lâm bình tĩnh đem toàn bộ chân tướng nói cho Anh ca nhi, miệng hắn mở rộng, cơ hồ có thể nhét một quả đấm vao. “Hối hận?” Cố Lâm chọc chọc hắn, “Đây mới là diện mạo thật của ta, một Độc Phụ.” Anh ca nhi trong nháy mắt tỉnh táo, bội phục sát đất, “Không không không, Ngự Tỷ nhi . . . Nàng thật là quá thông minh lợi hại. . .” Những bí mật xấu xa ở hậu trạch rất uyên thâm, Ngự Tỷ nhi chính là một tiến sĩ đó! Thì ra nghiêm túc thi triển là cường đại như vậy, không chê vào đâu được.

“Này trước đối với Tạ Tử Anh. . . Ta mà nói, lúc chưa điên khùng, nàng tại sao. . .” Giả bộ đến thảm như vậy? Cố Lâm chậm rãi trợn tròn hai mắt, Anh ca nhi ngốc này.” Nhị gia trước kia. . .” Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ có thể hóa thành thở dài, “Không đáng giá để ta làm Độc Phụ.” Anh nhị gia thông suốt chưa hoàn toàn còn phải đến nửa ngày mới bừng tỉnh hiểu ra. Cho nên nói, hiện tại, nàng cảm thấy đáng giá rồi? Hắn và Tạ Tử Anh đời trước. . . Được công nhận là hắn không phải cái cái loại lòng dạ hiểm độc đó.

Đây mới thật sự là vận mệnh!

Chỉ là không cần mong đợi quân dự bị đại hòa thượng sẽ nói ra lời ngon tiếng ngọt cảm động lòng người gì, coi như học hai năm sách, cũng thi đậu Cử nhân ( mặc dù vẫn giữ vị trí đứng đầu đếm ngược ), hắn vẫn chỉ biết tự thể nghiệm. Vì vậy, hắn đẩy ngã Cố Lâm, cuối cùng từ “Không bằng cầm thú” thăng hoa thành “Cầm thú” chân chính. Ngự Tả nhi quả nhiên ăn ngon! Có chút phúc hắc thuộc tính tăng thêm, đáng giá ăn một lần lại muốn ăn thêm một lần nữa. Ăn cả đời cũng không ngán. . . Anh ca nhi của chúng ta được đền bù tâm nguyện từ quân dự bị Đại hòa thượng chuyển chức thành cầm thú, như lang như hổ. Từ đó trên trán tâm cam tình nguyện đắp lên một con dấu “Thuộc về Ngự Tỷ nhi”, chỉ là tiếc nuối Ngự Tỷ nhi quá lấy phu là trời, chưa cho hắn cơ hội làm thê nô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.