Bởi vì Cố Lâm nhàn nhạt nói, “Tân ca nhi cũng không phải là con ruột
của ta, nhưng danh phận đã định, chính là trách nhiệm của ta.” Anh ca
nhi luôn luôn tin tưởng “Nghe lời người sẽ Đại Phú Quý”, cẩn thận suy
nghĩ một chút rồi vỗ án, “Cũng đúng, ở góc độ nào đó mà nói, tiểu quỷ
này phụ mẫu đều mất. . . Cũng rất đáng thương.”
Chỉ là Anh nhị gia là người thần kinh rất thô, cho dù đã từ quân dự
bị Đại hòa thượng chuyển chức thành cầm thú được một khoảng thời gian
rồi, nhưng vẫn chưa hiểu rõ chính mình. Hắn không có ý thức được bản
thân sẽ bài xích Tân ca nhi như vậy vì cái gì, chỉ đơn thuần nghĩ do bản thân thích sạch sẽ vẫn luôn nghĩ “Đó không phải là Tiểu Tam của ta, ta
không cùng Tiểu Tam sinh con”, nên khi cùng Ngự Tỷ nhi giải thích rõ,
chân tướng rõ ràng, oan khuất đã rửa sạch, đối với Tân ca nhi cũng không còn ngăn cách nữa.
Mặc dù là nam tử hán mạnh mẽ, nhưng lòng dạ hắn lại rất mềm. Một phát coi Tân ca nhi thành “Cô nhi” , liền hết sức hòa ái dễ gần, rất tẫn
trách nhận vinh dự làm dưỡng phụ, cũng như cái tính quật cường bướng
bỉnh kia, làm gì đều muốn làm đến tốt nhất, khi làm dưỡng phụ cũng phải
làm cho có thanh có sắc*.
(*) thật tốt, thật đẹp
Dù sao toàn gia lớn nhỏ đều là kẻ hờ mà thôi, thêm một tiểu quỷ kia
cũng không khác biệt. Hơn nữa, lòng người là làm từ thịt, ở lâu sẽ có
tình cảm, vốn là hàng tiện nghi rẻ tiền cũng có thể nuôi thành quý trọng vô cùng. . . Thân ái lão bà Ngự tỷ nhi thật vất vả mới theo đuổi được
kia khỏi cần phải nói, ai muốn khi dễ Quản ca nhi và Tiểu Lạc cũng đừng
hòng mơ tưởng. Cha tới bây giờ, đã sớm tăng giá thành cổ phần ưu đãi,
ngàn vàng cũng không đổi, ngay cả ông bà vốn không quá quen thuộc bây
giờ trong lòng hắn cũng đã chiếm một chỗ ngồi rồi. Về phần mẹ hờ vũ khí
cấp bậc truyền thuyết kia. . . Được rồi, Ngự Tỷ nhi nói đúng, đất trời
không trọn vẹn, việc đời khó có thể hoàn mĩ. Dù sao hiện tại cũng đã bị
tổ mẫu đại nhân ép tới tức không dám thở mạnh, càng sẽ không thể nổi gió tạo sóng gì nữa, nên có lễ nghĩa, chấp nhận thôi. Nào có chuyện tốt tất cả đều Vạn Sự Như Ý chứ?
Ngự Tỷ nhi hiện tại là người đứng đầu gia đình rồi, tổ mẫu đại nhân
đối với nàng rất hài lòng, trong nhà gió êm sóng lặng. Thật đúng là nhà có một lão nhân như có Bảo khố*! Tổ mẫu đại nhân này của hắn chính là đại pháp bảo Định Hải Thần Châm** rồi!
(*) tán dương người cao tuổi, người cao tuổi đã có nhiều kinh
nghiệm làm việc gì cũng cẩn thận đúng đắn hơn. Trong nhà có người già có thể dựa vào để có rất nhiều kế sách hay
(**) gậy như ý của Tôn Ngộ Không
Hiện tại hắn ra cửa để Lão phong tử Sơn Trường giày xéo, mang theo
bọn đệ đệ chạy quan hệ đi cửa sau thì trong lòng cũng an tâm không ít.
Anh ca nhi nghĩ như vậy, cũng tốt. Tránh phải phân tâm suy nghĩ chuyện
trong nhà. . . Nam nhi chí tại bốn phương, sao có thể vì mấy chuyện
tranh giành nhỏ nhặt trong nhà mà phân tâm? Cố Lâm yên lặng suy nghĩ.
Xác thực, Thái phu nhân trấn thủ kinh thành, Tạ phủ “Tạm thời” bình
tĩnh lại. Nhưng người đã lớn tuổi, đều có khát vọng quay về đất tôt.
Thái phu nhân và Lão Thái Gia thường thường nhớ cố hương từng ly từng
tý, luôn muốn trở về. Bọn họ chỉ là thương Lạc ca nhi đã nuôi từ nhỏ,
cho nên mới cố kéo bộ xương già, vượt ngàn dặm xa xôi. Nhưng ba năm sau
thi xong, mặc kệ kết quả như thế nào, bọn họ đều sẽ trở về thôi.
Lại nói, Thái phu nhân cùng Lão Thái Gia đều rất sáng suốt, ngày từng ngày già yếu, nhưng được vẫn trông nom thoải đáng được Tạ phu nhân, còn tốt hơn tráng niên. Một ngày nào đó, Thái phu nhân cùng Lão Thái Gia
không ở đây, chủ mẫu Tạ gia vẫn là Tạ phu nhân. Không biết là được ai
chỉ điểm, hay là tự mình nghĩ thông, Tạ phu nhân bình tĩnh lại, không
còn tìm nàng gây khó dễ, chung quy lại là lạnh lẽo quan sát nàng, khóe
miệng chứa đựng khinh thường mà cười tàn nhẫn.
Không cần phải nói xa, khi Thái phu nhân cùng Thái lão gia về Tô
Châu, Tạ phu nhân nhất định sẽ đem hết toàn lực khiến nàng khó chịu tới
cực điểm.
Mặc dù nhàm chán, nhưng là kháng chiến lâu dài nửa đời sau.
Nhưng nàng oán hận Tạ phu nhân không? Không, hoàn toàn không.
Đây cũng không phải nói cho dễ nghe, mà là nàng tin tưởng Nhân Quả
báo ứng. Một ngày nào đó, tổ mẫu của nàng sẽ được đền bù những năm tháng đã lãng phí, mẫu thân của nàng sẽ trở thành chủ mẫu Cố Gia. Mẫu thân so với Tạ phu nhân có tâm cơ thủ đoạn, ác độc thù hận hơn nhiều. Mình
không dễ chịu, tuyệt đối sẽ làm cho người khác chịu gấp trăm ngàn lần.
Thứ muội đều đã xuất giá, thứ đệ cũng đã ở riêng, đầu thương chỉ có
thể hướng vào đại tẩu của nàng. Tình cảnh của đại tẩu so với nàng càng
gian nan càng khốn đốn hơn, phụ thân và những di nương kia đại khái
cũng sẽ không có quả ngon gì. . . Không cần oán cũng không cần hận. Như
Thái phu nhân và tổ mẫu cơ trí của nàng vậy là những phụ nhân ngàn dặm
mới có một, khó tìm thấy. Phần lớn các phụ nhân đều hứng thú với mấy
truyện tranh giành trong nhà , dương dương tự đắc y như ếch ngồi đáy
giếng.
Cũng vì có Thái phu nhân và tổ mẫu nàng tốt như vậy, cho nên dù Cố Tạ hai nhà có đổi chủ mẫu, cũng không vì vậy mà suy vong. . . Chỉ cần nàng chịu đựng được, đại tẩu của nàng cũng nhẫn nhịn những oán hận đó, cũng
sẽ không lan đến gần đời sau.
Chỉ là muốn lãng phí sinh mạng nữ nhân vào mấy cái loại đấu tranh
nhàm chán đến cực độ này, nàng sẽ phải chịu đựng một nỗi mệt mỏi thấm
đến tận xương.
Cho dù Anh ca nhi vận khí tốt đến bùng nổ được đề danh bảng vàng, có
thể ra ngoài làm quan. . . Vậy cũng chỉ có thể thoải mái mấy năm mà
thôi. Dù gì vẫn phải trở về, Anh ca nhi là trưởng tử, nàng là trưởng
tức, nói gì cũng trốn không thoát đâu. Nhưng uất ức của nàng cũng không
phải duy trì quá lâu. Khi thấy Anh ca nhi hào hứng chạy trở về, trong
tay cầm một nhánh yên chi mai (hồng phấn), cười hì hì đưa cho
nàng . . . Đột nhiên cảm thấy, nếu là vì người này, phiền não khốn đốn
nhiều hơn nữa, cũng đáng giá hết lòng tận tâm tận lực nhất nhất vượt
qua.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Huống chi không đến nỗi phải chết, cũng chỉ là
ứng phó mẹ chồng có thân phận, tâm kế chưa đủ, thiếu thông minh nghiêm
trọng mà thôi.
Nàng cười đến vô cùng xinh đẹp, thậm chí so với nhánh yên chi mai
trong tay còn tươi đẹp hơn. Anh ca nhi cảm giác mình sắp bị điện giật
đến hôn mê, chỉ muốn quỳ xuống trước gấu váy nàng, hô to Ngự Tỷ nhi vạn
tuế. (không hỉu nổi suy nghĩ của anh này nữa)
***
Những ngày gió êm sóng lặng luôn trôi qua đặc biệt nhanh, đảo mắt đã ba năm.
Lạc ca nhi trở thành Thám Hoa trẻ tuổi nhất, bà mai đạp nát cửa của
Tạ gia. Quản ca nhi dười sự giày xéo của Sơn Trường cùng với sự dẫn dắt
Bàng Môn Tả Đạo dcủa nhị ca, không hề nghi ngờ đã đứng đầu cuộc thi kinh thành. Thái phu nhân cực kỳ vui mừng, còn đặc biệt lưu lại dự hôn sự
của hắn, thuận tiện chọn vợ cho Lạc ca nhi.
Anh ca nhi lại Âm Phong bi thảm rất nhiều ngày, buồn bực không chịu ra cửa.
Cũng không phải hắn không được. . . Hắn chẳng những trúng, vẫn là đệ nhất. . . Đếm ngược. Xưng danh Tam giáp đứng cuối.
Hắn biết thứ hạng sẽ rất khó coi, nhưng không ngờ khó coi đến mức
này. . . So với việc không trúng còn chán hơn. Hoàng đế biết tên của hắn liền cười nghiêng trước ngữa sau, ngự bút viết tặng một hoành phi, hàng chữ thứ nhất rất to rất phóng khoáng, “Tam nguyên cập đệ lang” , hàng
thứ hai rất nhỏ rất thanh tú, “Đếm ngược” . Sai người đưa đến phủ Tạ
Thượng Thư “Ăn mừng” , còn đặc biệt để cho hắn thân là tam giáp hạng
chót này cùng Trạng Nguyên Bảng nhãn Thám Hoa cùng nhau cưỡi ngựa dạo
phố.
( Hoàng thượng chơi thâm quá đi ^^)
Cái đám bằng hữu kia cũng không phải là dạng tốt đẹp gì, nhìn thấy
hắn đều ôm bụng cười lăn lộn, “Con hư biết nghĩ quý hơn vàng. . . Hiếm
có. Tam nguyên cập đệ lang. . . Đếm ngược!”
Giận đến mức hắn muốn tuyệt gia với toàn bộ những thứ huân quý đám công tử này.
Đây là trắng trợn nhục nhã đó!
Nhưng Cố Lâm lại hao hết khổ tâm khuyên bảo, ngay cả chiêu “Xả thân
dâng cho miệng hổ” cũng lấy ra dùng, liên tục bảo đảm ở trong cảm nhận
của nàng Anh ca nhi tuyệt đối so với “Tam nguyên cập đệ lang” còn lợi
hại hơn rất nhiều. . . Mới có thể dụ dỗ Anh ca nhi đang bị Âm Phong bi
thảm bao trùm.
Mặc dù Cố Lâm cũng thấy rất buồn cười. . . Nhưng tuyệt đối sẽ không
cười trước mặt hắn. Hoàng đế Đại Yến quá khôi hài rồi. . . Nhưng sai chỗ nào? Từ thi đồng sinh mãi cho đến lúc thi Tiến Sĩ, đều tử thủ ở vị trí
thứ nhất đếm ngược, một bước không lên, một chút cũng không lùi. Đổi lại góc độ mà nhìn, cũng là một loại kinh thế tuyệt diễm khác.
Cuối cùng vì thành tích thật sự quá thê thảm, hắn bị phân đến tận Mân Địa* làm huyện lệnh, so với Quỳnh Châu tốt hơn một chút. So với Lạc ca nhi
được trực tiếp vào Hàn Lâm làm cát sĩ. . . Thật kém quá xa. Nhưng Quản
ca nhi lại cùng Tạ Thượng Thư nháo một trận, mặc dù vừa khổ lại xa, hắn
vẫn kiên trì muốn dừng bước thi cử, cùng nhị ca đi Mân Địa.
(*) tình phúc kiến ngày nay
“Huynh đệ là để làm gì? Là để có nạn cùng chịu!” Hắn rất hùng hồn đem lời của nhị ca ra dùng, cư nhiên khiến cha hắn ứng phó không kịp, á
khẩu không trả lời được. Lạc ca nhi luôn trung thực cư nhiên cũng nháo
không muốn Hàn Lâm viện, cũng muốn cùng đi, càng làm cho cha hắn không
biết nên cảm động, hay là nên đem ba huynh đệ này trói lại đánh cho một
trận. Sau đó Ninh đế biết chuyện như vậy, cảm động đến rối tinh rối mù,
đặc cách để Quản ca nhi lấy thân cử nhân vào Huyện thừa, phụ tá nhị ca
hắn. Còn đem tân khoa Thám Hoa gọi tới trấn an an ủi một phen, nhà còn
có cha mẹ, chỉ còn một lão Tứ thôi, cũng không thể để cha mẹ từng này
tuổi rồi còn dưới gối không có ai phải không?
Không hổ là Lão sư của trẫm, nhìn một chút này con cháu đều huynh hữu đệ cung! Dáng vẻ này mấy nhi tử trong hoàng gia. . . Ai, không đề cập
nữa không đề cập nữa.
Hoàng đế không biết là, ba huynh đệ hắn cho là “Huynh hữu đệ cung”
đó, trừ Lạc ca nhi quá thành thật lại quá trung tâm ở trong phòng len
lén rơi nước mắt, không nỡ bỏ huynh đệ, Anh ca nhi thì tâm tình vẫn
không tốt lên nắm lấy cổ áo Quản ca nhi, cắn răng nghiến lợi, “Con mẹ
nó! Dùng ca ca ngươi làm mộc khiên rất thuận tay nha. . .”
Quản ca nhi mới vừa thành thân không lâu hai tay chìa rai, “Nhị ca,
đây cũng là huynh dạy . Huynh đệ trừ dùng để có nạn cùng chịu ở bên
ngoài ra, chính là dùng để cùng hại nha. Ta còn thay huynh giành được mỹ danh ‘ được đệ đệ yêu quý ’ đó, nhìn đệ đệ ta đây rất tốt nha, nghe
lời lại thân thiết, tìm đây ra chứ? . . . Buông tay buông tay, nương tử
của ta nhất định đang sốt ruột chờ rồi. . .”
“Tiểu quỷ ngươi mới mười bảy tuổi đã có thịt ăn? Hừm hừ. . . Là ca ca ta đây khoan hồng độ lượng, để cho tẩu tẩu thay ngươi nói ra! Thật nên
để ngươi nghẹn đến lúc thành Đại hòa thượng mới đúng. . .”
“Đại hòa thượng? Đó là gì vậy? Nhị ca huynh không cần miệng đầy tiếng lóng, quá khó hiểu. . .”
“Xem ra ngươi rất thương lão bà cho nên ta không so đo với ngươi. . . Thiếu chút nữa hại ta cũng bị cha cho một trận, tiểu tên khốn kiếp!”
Anh ca nhi buông tay, hướng hắn nhẹ nhàng đá một cái, “Lăn lăn lăn! Theo tình thế này, tương lai ngươi nhất định là thê nô không thể nghi ngờ!
Hừ hừ. . .”
“Ai bảo ta cái gì cũng học nhị ca.” Quản ca nhi than thở, xoay người
co cẳng chạy, “Nhị ca cũng là thê nô rồi, tiểu đệ ta tại sao có thể
không theo tấm gương. . . Ưm hừm!”
Chạy trốn mặc dù nhanh, nhưng vẫn bị Anh ca nhi quăng trúng một giày. Nhưng hắn vẫn một đường cười gian chạy đi, chạy tới chỗ tân nương tử
cười lên ngọt như quả vải của hắn, trong lòng ngọt , nói một lời cũng
như mật.