[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu

Chương 1: Chương 1: Bị đưa đi Lục gia (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Nhị nha, con cũng biết tình huống nhà chúng ta, phụ thân con là trụ cột nhà chúng ta, ai cũng có thể gặp chuyện không may, ông ấy cũng không thể có chuyện gì, nghe lời của nương, con gả đi.”

“Nương nghe nói con lớn nhất Lục gia trong núi là từng đọc sách, còn là đồng sinh nữa, có thể thấy được là có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng hai tháng nữa con cũng mười bốn rồi, tuy tuổi không tính lớn, nhưng đi có thể nói chuyện với người ta, nuôi con hai năm lại viên phòng cũng là không ngại.”

“Hơn nữa, nương chồng của con là quả phụ, thân thể lại không tốt, xem chừng cũng là quỷ đoản mệnh, đợi bà ấy mất, con sẽ không có phụ thân nương chồng phụng dưỡng, ngày tốt lành ở phía sau.”

Triệu Xuân Hoa nhìn nàng nằm ở trên giường, tận tình khuyên bảo khuyên nhủ.

Tự Sở Nguyệt từ trong ngủ mê tỉnh lại, bà ta vẫn lải nhải ở bên cạnh, nghe mà nàng muốn tự tay thưởng cho bà một cái tát.

Nhưng nể tình bà ta là nương ruột của thân thể này, vẫn nhịn lại.

Quan trọng nhất chính là, nàng đánh không lại.

Một khi động thủ, cuối cùng người bị thương vẫn là nàng.

Vừa rồi nguyên chủ chỉ là muốn từ hôn rồi trốn đi, người còn chưa chạy ra sân nhỏ, đã bị phụ thân nàng dùng đòn gánh đập ngã xuống mặt đất.

Nhưng cũng chính là bởi vì như thế, nàng mới được cơ hội xuyên không lần đầu như vậy.

Nguyên chủ và nàng trùng tên trùng họ, là người cần lao chịu làm, tính cách ôn hòa.

Sở dĩ từ hôn, chủ yếu là bởi vì Ngô Dũng của nhà họ Ngô cách vách, hai người thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tuy nhiên không đến tình trạng tư định chung thân, nhưng lúc trước Ngô Dũng xác thực chăm sóc với nguyên chủ.

Nhưng phụ thân nàng đánh bạc thua tiền, trộm heo Lục gia trong núi đi trả nợ, sau đó bị con lớn nhất Lục gia tìm hiểu nguồn gốc tra được trên đầu, muốn kéo ông ta đi gặp quan, không có biện pháp mới xin hắn buông tha cho mình, cũng thế chấp Sở Nguyệt làm thê tử của hắn.

Cắt tỉa trí nhớ trong đầu một lần, lúc này Sở Nguyệt mới nhìn về phía Triệu Xuân Hoa thao thao bất tuyệt.

“Người đừng nói nữa, con gả!”

Thấy Sở Nguyệt nguyện ý gả, Triệu thị lập tức nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt cười thành cúc hoa, bà ta vỗ tay Sở Nguyệt: “Có thế chứ, con lại nghỉ một lát, nương đi thu dọn đồ đạc cho con.”

Sở Nguyệt căn bản cũng không trông cậy vào Triệu thị sẽ chuẩn bị cho nàng bao nhiêu thứ, lại không nghĩ rằng Triệu thị còn thái quá hơn nàng tưởng tượng.

Ngoại trừ y phục ngày bình thường nàng giặt đến đánh mãn bổ đinh kia, thậm chí ngay cả cái áo rách duy nhất trong ngày mùa đông của Sở Nguyệt bà ta cũng giữ lại.

Cái áo đó, vẫn là dùng áo bông cũ của Triệu thị sửa lại.

Có thể trong lòng bọn họ, chính mình còn không bằng con heo kia.

Triệu thị đưa bọc quần áo cho Sở Nguyệt, giả ý lau nước mặt.

“Nhị nha, nương nghe nói từ thôn Ngưu Đầu chúng ta đến Lục gia phải đi qua nhiều đỉnh núi, đi phải mất cả nửa ngày, sau này đến một chuyến sợ là không dễ dàng, ở phu gia phải chịu khó chút, đừng hỏng thanh danh của chúng ta, hôm nay tiểu Đào còn nhỏ, sau này phải lập gia đình, cũng không thể làm trễ nãi nó.”

Trong nhà Sở Nguyệt sắp xếp thứ hai, đứng đầu có ca ca mười tám tuổi, hết ăn lại quen nằm, bởi vì trong nhà nghèo, năm nay mới nói kết hôn.

Phía dưới còn có muội muội năm tuổi, gần như là một tay Sở Nguyệt nuôi lớn, cảm tình với nàng tốt nhất.

Sở Nguyệt cầm lấy bọc quần áo nắm tay thật chặt.

“Con biết.”

Suy nghĩ, Triệu thị còn nói: “Cũng đừng chạy về nhà, ngày lễ ngày tết đi lên một chuyến, để cho nương nhìn xem con như vậy cũng đủ rồi.”

Sở Nguyệt không đồng ý, cũng không có phản đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.