Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Tinh Hà chờ đúng thời cơ, nhanh chóng quay người lại, xẻng trong tay nhắm vào điểm yếu nhất của con lợn rừng - phần giữa của hai mắt.
Một đòn nặng nề, trên đầu con lợn rừng xuất hiện một lỗ máu, sau đó nó lắc lư cơ thể và ngã xuống đất.
Lục Tinh Hà nhảy xuống đất, tiến lên đá nó hai cái, đã hoàn toàn không có động tĩnh.
Ở cách đó không xa Sở Nguyệt và Lục Tinh Bình kinh hãi nhìn cảnh tượng này, thấy Lục Tinh Hà giết chết lợn rừng, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đại ca không sao chứ?”
Lục Tinh Hà quay đầu nhìn về phía hai người.
“Không có việc gì.” Hắn đưa xẻng và con cá về phía hai người: “Nhưng sợ là hai người phải xách thứ này giúp ta, ta phải gánh lợn rừng.”
Sở Nguyệt chạy chậm về phía trước, nhận xẻng và cá từ Lục Tinh Hà.
“Ta đi bắt. Chúng ta phải nhanh chóng rời đi. Mùi máu tươi quá nồng, sợ sẽ thu hút những thứ khác.”
Lục Tinh Hà ừ một tiếng, dưới sự giúp đỡ của Sở Nguyệt, hắn cõng con lợn rừng lên vai, nhanh chóng dẫn hai người xuống núi.
Ba người vừa ra khỏi rừng thì nhìn thấy Vân Thúy Hà đang đứng trong sân chờ bọn họ trở về.
Thấy Lục Tinh Hà đang vác một vật khổng lồ trên vai, bà nhanh chóng gọi Lục Tinh An đang bận rộn trong bếp.
“Tinh An, mau tới giúp đại ca ngươi.”
Nói xong, bà ôm ngực bước nhanh nhất có thể về phía cửa sân, mở cửa sân ra.
“Thật là một con lợn rừng lớn.”
Lục Tinh Bình vội vàng cười nói: “Đúng đó nương, đại ca đã tự tay giết chết con lợn rừng này.”
Sau khi Vân Thúy Hà mở cửa sân, bà lập tức nhường đường cho hắn: “Mau vào đi, không phải đang đào rau dại sao? Tại sao con lại mang hai người họ lên núi? Lỡ có chuyện gì thì xử lý như nào?”
Lục Tinh An vừa mới cho gạo vào nồi, nghe thấy tiếng động thì vội vàng đi ra cửa, thấy Lục Tinh Hà cõng một con lợn rừng lớn trên lưng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức tiến lên giúp hắn đỡ con lợn rừng xuống.
Lục Tinh Hà chống tay lên hông, thở ra một hơi thật sâu.
“Sáng sớm mai ta sẽ xuống thị trấn. Ở nhà có thiếu gì không? Ngày mai ta sẽ mang về.”
“Trong nhà chúng ta không có nhiều gạo đâu.” Lục Tinh An suy nghĩ một chút, sau đó quay sang nói: “Huynh có thể mua một ít muối mang về được không? Có lẽ chúng ta sẽ hái được một ít rau dại, lúc đó đệ sẽ làm dưa chua cho mùa đông.”
Lục Tinh Hà nghe xong thì gật đầu.
“Được.”
Vân Thúy Hà lập tức kéo Sở Nguyệt đi về phía Lục Tinh Hà.
“Ngày mai nếu con muốn vào trấn thì hãy dẫn Nguyệt Nguyệt đi cùng. Quần áo trên người của con bé đã rách cả rồi, con chọn lấy hai tấm vải mà mình thích, nương sẽ may cho con bé hai bộ.”
Sức khỏe của Vân Thúy Hà kém, không làm được việc nặng nên bà ở nhà làm nghề may vá, thường ngày bà sẽ thêu hai chiếc khăn tay rồi đưa cho Lục Tinh Hà mang lên bán trên thị trấn, hoặc may một hai bộ quần áo cho dân làng để kiếm thêm thu nhập cho gia đình.