Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong mắt Lục Tinh Hà hiện lên chút tức giận: “Hôm qua con đã gánh hơn hai mươi thùng nước, vốn đủ dùng cho hôm nay nhưng không biết bị ai đục thủng lỗ làm nước tưới ruộng đều chảy đi hết.”
Vân Thúy Hà nghe vậy, cũng không khỏi tức giận.
“Là ai không biết xấu hổ như vậy, người ta gánh nước vất vả như vậy, bọn họ dựa vào cái gì mà làm vậy? Đây rõ ràng là muốn cắt nguồn nước của chúng ta, hắn nhất định sẽ bị báo ứng.”
Lục Tinh Hà nhìn Vân Thúy Hà, an ủi nói: “Nương, người cũng đừng nóng vội, may mà trước đó chúng ta đã tưới ruộng, đất vẫn còn ướt, con cũng vừa gánh mấy xô nước tưới ruộng, sáng sớm mai con sẽ lấy tiếp.”
Vân Thúy Hà thở dài một cái.
“Không phải vì vậy, nương thấy đau lòng cho con, từ khi trời ngừng mưa, đã hơn một tháng nay con luôn phải vất vả gánh nước. Còn những kẻ lười biếng kia lại chỉ ngồi mát ăn bát vàng, nương thấy rất tức giận.”
Sở Nguyệt đang thái gừng cũng bỏ con dao trong tay xuống.
“Nương, người đừng tức giận, cuối cùng cũng chỉ tự chọc tức bản thân mình, người chịu tội vẫn là chính mình, chúng ta có lo lắng thì cũng không ảnh hưởng đến kẻ xấu phá ruộng, không đáng chút nào.” Nàng nói xong, nhìn Lục Tinh Hà nói, “Tướng công, nếu không ngày mai ta và chàng cùng đi ra ruộng đi.”
Nàng muốn xem xem ruộng lúa có ổn hay không, nếu mất nhiều công sức như vậy nhưng thu hoạch không bằng công gánh nước vậy không bằng nhân lúc này làm việc khác.
Nếu có một nửa là vỏ trấu như đã nói thì dù sao thì cũng còn hơn hai mươi ngày nữa mới thu hoạch, đến lúc đó tốn chút sức ứng phó là được.
Lục Tinh Hà nhìn Sở Nguyệt, vốn muốn từ chối nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gật đầu.
“Được.”
Sau khi thái gừng, Sở Nguyệt liền cho lòng heo vào xào, lòng heo vốn có hương vị độc đáo, giờ lại kết hợp với mùi thơm của gừng tỏi và hạt tiêu, hương thơm bay ra ngoài, khiến cho người ta nhịn không được phải chảy nước miếng.
Nhất là nương của Tôn Đại Trụ ở nhà bên cạnh.
Hôm qua Lí bà tử nghĩ muốn được tặng miếng thịt ăn, ai ngờ cuối cùng Lục Tinh Hà và Lục Tinh Bình lại không mang qua biếu khiến bà ta ở nhà hờn dỗi cả ngày nay.
Nay lại ngửi được mùi lòng heo từ trong nhà Lục Tinh Hà bay ra ngoài, bà ta vừa nuốt nước miếng vừa nhìn Tôn Đại Trụ và La thị mắng.
“Ta nói chứ, cả nhà Vân thị kia đúng là một lũ vô ơn! Con lợn lớn như vậy, nhà hàng xóm đều chia thịt, sao lại không chia con một miếng? Bình thường các con giúp bọn họ còn không đủ hay sao?”
Tôn Đại Trụ cau mày, “Nương, người đừng nói nữa, nhà ta với Vân thị là hàng xóm bao nhiêu năm, bọn họ căn bản không phải người như vậy.”
Bởi vì trong lòng hắn ta rõ hơn bất cứ ai.
Việc này, người đuối lý thật sự là nương hắn ta, nếu người khác đối xử với hắn ta như vậy, hắn ta cũng không tặng thịt.
Lí bà tử trợn mắt khinh thường.