[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu

Chương 44: Chương 44: Ta không thể cho ngươi đôi giày này (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vừa rồi vì nàng khóc nên không thể cảm nhận được hết hương vị của bánh ngọt, lúc này vị ngọt thơm của bánh tràn ngập trong miệng, Tiểu Đào cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Đương gia, mau gọi bọn trẻ ra ăn cơm.”

Giọng nói của Triệu Xuân Hoa đúng lúc vang lên.

Sở Nguyệt nhìn Sở Tiểu Đào, lau đi vụn bánh ngọt trên khóe môi rồi nhét hai đồng xu vào tay nàng.

“Sau khi ta rời đi thì muội đưa cái này cho nương. Cứ nói là ta đưa cho muội, muội là một đứa bé, nương nhất định cũng biết ta sẽ không cho muội quá nhiều đồ.”

Sở Tiểu Đào mím chặt môi gật đầu, khi nàng ngước mắt lên, đôi mắt to ngập nước đã thêm vài phần kiên cường.

Sở Nguyệt hiểu ý cười một tiếng, kéo nàng đi về hướng phòng bếp.

Bữa trưa là một bát canh nước chỉ có vài hạt gạo lứt, có lẽ là không nỡ dùng gạo trong nhà nên Triệu Xuân Hoa chỉ cho thêm một ít nước vào món cháo bà nấu cho một gia đình bốn người ban đầu.

Ngoài ra lần đầu tiên họ chọn ra một ít rau muối do nguyên chủ tự mình ngâm.

Triệu Xuân Hoa nhìn Sở Nguyệt và Lục Tinh Hà.

“Điều kiện nhà ta không giàu có, vốn cũng không có gì ăn, các ngươi lại đột ngột tới đâ nên trong lúc nhất thời không có món gì chiêu đãi các ngươi, Nguyệt Nguyệt và Tinh Hà đừng làm như người xa lạ.”

Đây là sở trường của Triệu Xuân Hoa cho nên Sở Nguyệt cũng không nói gì, nàng nhìn về phía Lục Tinh Hà, không nhìn thấy một sự bất mãn nào trong mắt hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Ăn cơm xong, Triệu Xuân Hoa kéo Sở Nguyệt vào trong phòng.

Sở Nguyệt không biết Triệu Xuân Hoa muốn làm gì, nhưng trong lòng biết tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Triệu Xuân Hoa cười ha hả, bày ra vẻ mặt lấy lòng.

“Nhị Nha, nương nghe nói ngày đầu tiên ngươi đến thôn Ngưu Đầu thì cô gia đã mang về một con lợn rừng?”

“Tin tức này mà nương cũng biết.” Dưới đáy lòng Sở Nguyệt oán thầm hai câu, tiếp tục nói: “Chỉ là một con lợn rừng cỡ bé mà thôi, sau khi chia cho hàng xóm thì cũng không thừa nhiều.”

Bây giờ bà đã nghe chuyện thì giấu diếm cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến bà cảm thấy nhà mình đã kiếm được bao nhiêu tiền.

Triệu Xuân Hoa có chút oán trách và có chút đau lòng, như thể thứ họ cắt là thịt của chính bà.

“Vất vả lắm mới kiếm được một con lợn rừng, tại sao lại chia cho người khác? Thứ đồ tốt như thế này sao không mang về cho nhà ngoại? Nhà chúng ta có thể ăn no với một con lợn hai mươi, ba mươi cân.”

Sở Nguyệt siết chặt nắm đấm.

Muốn mắng bà hai câu nhưng lại nhịn được.

“Nương cũng biết lợn rừng là do tướng công ta mang về, ta mới đến Lục gia không lâu thì làm gì có quyền lên tiếng?” Trong lời nói của nàng lộ rõ ​​vẻ không vui: “Hơn nữa, cha đã làm ra sự việc như vậy, người khác không rõ nhưng nương sao có thể không rõ? Ở Lục gia, hầu như ngày nào ta cũng bị chỉ vào mũi mà mắng, người ta phòng ta còn không kịp, nương còn muốn ta lấy cho nương?”

Cuối cùng nàng nhỏ giọng thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.