[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử

Chương 41: Chương 41: Ai đang nói chuyện ở ngoài kia (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thông thường, hạt giống lúa nước có thể bảo quản ở nơi khô ráo từ một đến hai năm. Nhưng trước đây Vương Thù đã xử lý nhiệt độ thấp, thời gian có thể kéo dài tới ba, bốn năm. Nhưng hạt giống để thời gian dài sẽ giảm tỷ lệ nảy mầm, thay vì tốn tâm tư đi tranh sủng, còn không bằng nghĩ biện pháp thực tế lấy hạt giống về tay. Tháng tư còn có thể gieo vụ lúa muộn.

Nàng không muốn làm, đám người Thược Dược cũng không thể miễn cưỡng.

Đông sương phòng an an tĩnh tĩnh, tây sương phòng lại phi thường náo nhiệt.

Thanh Huy uyển vốn không lớn, tây sương phòng bên này nào là truyền nước, nào là cánh hoa, xông hương, thỉnh thoảng truyền tới tiếng trách móc nho nhỏ của nữ tử. Có vẻ đang mắng tiểu nha hoàn động tác chậm chạp, làm trễ đại sự của tân chủ tử.

Trên hành lang, đám hạ nhân bưng chậu, cầm y phục chạy rất nhanh, đi tới đi lui, bóng người hỗn loạn.

Thanh Huy uyển không thanh tịnh, Tú Tâm các cách đó không xa cũng không khác lắm. Không cần biết Trịnh thị có thực lòng muốn vào Tiêu gia hay không, nếu đã vào cửa, vậy đã chuẩn bị tốt tranh đoạt với người. Trong nhà này nhiều nữ nhân như vậy, người người hoa dung nguyệt mạo, thân phận không đơn giản. Nếu nàng ta không lấy được lòng nam nhân, cuộc sống về sau sợ là sẽ rất khó khăn.

Trong lòng Trịnh thị biết rõ lợi và hại, cũng tận tâm tận lực thu xếp bản thân.

Chỉ trong một thời gian ngắn, động tĩnh ở Thanh Huy uyển và Tú Tâm các đã truyền tới Tư Nghi viện.

Lâm trắc phi một thân váy phỉ thủy sái kim lục phúc, bên ngoài là áo ngắn đỏ thẫm, trang điểm tinh xảo, lẳng lơ quyến rũ nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, cũng đang chờ đợi. Nghe bốn tân nhân có động thái khác nhau, lập tức cười khẩy.

“Có trang điểm thành đóa hoa cũng để cho người mù coi! Nếu gia có hứng thú kia, thì làm gì đến lượt các nàng!”

Tử Quyên tỉ mỉ tô thêm son cho Lâm trắc phi, dưới ánh nến chập chờn, đỏ thẫm như một quả anh đào mọng nước. Vừa giơ gương cho Lâm thị xem, vừa khinh miệt chế nhạo.

“Còn không phải sao?” Lục Oanh cười nói: “Còn chưa nhìn rõ bản thân có bao nhiêu cân lượng, thật sự tự coi mình như mâm đồ ăn.”

“Thiếu nữ tìm lang quân luôn là lòng mang mong đợi. Chỉ là Vương thị này tính tình đần độn, không có mắt, còn không biết xử lý chuyện, lãng phí một khuôn mặt tốt.” Nói đến đây, Tô ma ma, không biết đang chê cười hay chế giễu, lắc đầu tấm tắc: “Như vậy ngược lại cũng tốt, đúng lúc hậu trạch của gia quá đông đúc, không có chỗ cho những người bất tài.”

Lâm trắc phi nhếch môi, khẽ hừ một tiếng.

Tay sơn đậu khấu đỏ tươi cầm quạt khẽ lay hai cái. Giọng lại nhỏ, nhưng không ngăn được người bên dưới chú ý. Trong lòng đều hiểu.

Tuy nói nương nương không để đám thôn phụ hương dã này trong mắt, nhưng là vắt trên chân, không cắn người chán ghét. Chỉ cần trong phủ có những người đó ở, dù sao vẫn khiến người phiền lòng. Nếu an phận còn tốt, không an phận, loại đi mới thoải mái.

Người Tư Nghi viện xưa nay tư thái cao ngạo, chưa bao giờ lo lắng chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.