Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Viên cờ phát ra tiếng vang khe khẽ, ngón tay thon dài vê một viên cờ trắng cạnh một tiếng hạ xuống, sắc mặt lão tiên sinh đầu đầy hoa râm biến đổi. Nhìn chằm chằm bàn cờ hồi lâu, chán nản thở dài một tiếng: “Điện hạ kỳ nghệ cao siêu, lão hủ bái phục.”
Nam tử trẻ tuổi mi mắt khẽ động, trên mặt mang ý cười.
“Vừa rồi ai ở bên ngoài? Nghe nói chuyện có mấy phần tinh nghịch.” Mục tiên sinh vừa nhớ lại vừa trêu chọc, tay chầm chậm vuốt râu nói: “Hôm nay điện hạ cũng không đi xem thử mấy vị phu nhân vừa vào phủ hôm qua?”
Lời này hỏi xong, không ai đáp lại. Đôi mắt công tử tăng bào xoáy trong khói xanh, trong phòng rất an tĩnh.
Dừng một chút, Mục Tri Dịch không nhịn được nói lời nhàm tai: “Điện hạ dù là có chỗ cố kỵ, cũng không thể ném chuột sợ vỡ bình. Con nối dõi là đại sự căn bản, không được chậm trễ.” Lão tiên sinh vừa là thầy vừa là bạn của Tiêu Diễn Hành, quen biết nhiều năm, nói chuyện đương nhiên không cần kiêng kỵ. Nhưng dù vậy, lời này nói ra miệng, vẫn có ý giảng đạo. Gần như ông ấy vừa nói ra, Mạc Toại giật thót.
Mạc Toại lặng lẽ ngước mắt nhìn vẻ mặt chủ tử, đây cũng là nguyên nhân vửa rồi hắn ta cố ý mở cửa.
Phải nói, dưới gối Tiêu Diễn Hành trống không, đã thành vấn đề các thuộc hạ quan tâm nhất. Mấy năm nay, lời đồn liên quan tới Tiêu Diễn Hành có long dương chi phích, con nối dõi khó khăn càng truyền càng thật. Cho dù ban đầu biết nội tình, bây giờ cũng khó tránh lo âu.
Bởi vì điện hạ mười sáu đã thành hôn với chính phi, hậu trạch chưa bao giờ thiếu mỹ nhân. Hiện giờ chớp mắt đã qua bốn năm, hắn lại chưa từng bước vào hậu trạch nửa bước. Không chỉ không đi, còn không cho phép nữ tử vượt ranh giới, đến tiền viện quấy rầy. Hầu hạ bên người nhiều năm, không phải thiếu niên lang, thì là bà lão da mặt nhăn nheo, chưa từng thấy hắn thân mật với nữ tử trẻ tuổi nào.
Nếu nói nhưng người ở phủ đệ Lương Châu kia, đều là người trong cung an bài, hầu hạ không yên tâm. Nhưng lúc này vào phủ, là những người Viên ma ma tự mình đến thăm dò từng nhà, chọn từ bản địa lên.
Công tử tăng bào mặt mũi không đổi, vẻ mặt cũng lạnh nhạt.
Hắn vốn có vẻ đẹp ngọc chất kim tương, cao quý phi thường. Bình thường đối đãi ôn hòa, đương nhiên khiến người như tắm gió xuân. Chỉ khi nào thu lại nụ cười trên mặt, mới nhìn ra vẻ quạnh quẽ trống rỗng.
Cầm ly trà trong tay lên nhấp một ngụm, lư hương ba chân mỏ diều hâu nắm ngọc tỏa ra khói xanh.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, bầu không khí không còn hài hòa nữa.
Công tử tăng bào giơ tay lên, Mạc Toại dè dặt tới dọn bàn cờ. Mục Tri Dịch nhìn tình hình, biết hôm nay mình lại nói bừa. Chủ tử gia dù có lễ hiền hạ sĩ, khoan hồng độ lượng đi nữa. Lời này của mình vẫn lạm quyền. Vì vậy đứng dậy thi lễ cáo lỗi.
Tiêu Diễn Hành trầm mặc hồi lâu, phất tay.
Mục Tri Dịch thấy thần sắc chủ tử gia lạnh nhật, mấy bận muốn nói lại thôi, rốt cuộc không dám lên tiếng. Bình thường chủ tử gia sẽ không tức giận, một khi tức giận liền hết sức đáng sợ. Đôi mắt như có thể đâm thủng người, ánh mắt như dao.