Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương ma ma quan sát tân chủ tử, tri kỷ trên mặt không hề nguôi. Tân chủ tử dung mạo đẹp, đối với những hạ nhân sống dựa vào chủ tử như bọn họ mà nói, chung quy là chuyện tốt.
Gian phòng rất rộng, bốn phía buông rũ sa trướng. Cửa số lớn mở tung, chiếu sáng cả gian phòng. Cửa sổ không dán giấy đỏ, gian phòng được thu thập rất chỉnh tề. Nạp thiếp không giống cưới thê, đương nhiên không có nhiều thủ tục phiền phức như vậy.
Nhưng chỉ cần nhìn vào, cũng có thể thấy được sự giàu sang của nhà này.
Bày biện trong phòng không đầy đủ, bài trí cũng lỏng lẻo, nhưng trông vô cùng trang nhã. Trên sàn trải thảm đỏ Ba Tư họa tiết hoa sen, chân dẫm lên không để lại tiếng động. Gia cụ bằng gỗ lê, chạm khắc tinh vi. Mái ngói chạm khắc rỗng cùng màu với gia cụ, chính giữa gian chính đặt một lư hương ngũ bức ba chân mạ vàng, đang tỏa khói xanh lượn lờ.
*ngũ bức: 5 năm dơi, chỉ ngũ phúc
Một chiếc gương đồng mài sáng bóng, đi kèm bàn trang điểm gỗ lim, bên canh đặt hai tủ đứng gỗ lim. Bình hoa lớn một trái một phải đối xứng, chia ra cắm mấy cành hoa lê, trông nhẹ nhàng lại thư thỏa.
“Ta khỏi phải lo.” Nàng vừa mới đến, gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi đứng dậy ngồi vào bàn.
Tính tình trầm tĩnh, nghe lời khuyên nhủ. Trong lòng Khương ma ma thầm gật đầu.
Trên bàn bày bốn năm món ăn khác nhau, mỗi loại phân lượng không lớn, chế biến hết sức tinh tế. Đủ phần một người ăn. Buổi sáng Vương Thù chỉ dùng một chén cháo nhỏ, sớm đã đói bụng. Ôm tâm lý đã đến liền an cư, lấp no bung trước lại nói.
Khương ma ma dặn dò mấy a hoàn vài câu, rồi cáo lui đi ra ngoài.
Không thể không nói, tay nghề đầu bếp nhà này thật sự xuất sắc. Phú hộ giống như Vương gia, từ nhỏ đến lớn Vương Trình Cẩm chưa từng để Vương Thù thiếu thốn ăn mặc. Nàng ăn qua không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, nhưng món ăn mùi vị ngon như vậy là lần đầu được ăn. Rõ ràng bề ngoài bình thường không có gì lạ, nhưng cực kỳ ngon miệng.
Một hơi ăn hết, buông bát đũa xuống Vương Thù mới thấy no căng.
Lặng lẽ ở bên hầu hạ, Thược Dược tri kỷ bưng nước trà tới, đưa đến bên môi Vương Thù.
Vương Thù liếc nhìn nàng ấy, thuận thế uống một hớp. Súc miệng, rồi nhổ vào ống nhỏ nha hoàn bên cạnh bưng.
Quy củ nghiêm ngặt bậc này, làm lòng người cũng nâng lên. Thược Dược để ý thấy Vương Thù không được tự nhiên, phất tay ra hiệu cho tất cả lui ra, nói một câu: “Nếu chủ tử cảm thấy no, không bằng đứng dậy đi một vòng xem sao.”
Vừa rồi lúc tẩy rửa, Thược Dược đã tri kỷ gỡ đầy đầu trang sức đinh đinh đang đang của nàng xuống. Búi một đầu tóc thoải mái, khi đi lại cũng tiện hơn nhiều. Vương Thù nghĩ nghĩ, dứt khoát đứng dậy đi vài vòng.
Thanh Huy uyển không nhỏ, gian phòng Vương Thù ở nằm ở phía đông. Sau cửa sổ là một tiểu hoa viên, bên trong trồng đầy cây lê. Mùa này vừa lúc hoa nở, cả viện nở đầy hoa lê. Cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi xuống như mưa, thơm ngát mũi.
Nàng đi mấy vòng, trên người ra chút mồ hôi, mới quay vào phòng.
Chờ một lúc, Khương ma ma lại từ hành lang uốn khúc phía đông tới.
Bà ấy đi nhanh, bên người có một phụ nhân mặt dài đi theo.