Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thế mà Mao thị này hoàn toàn ngược lại, nhân dịp nữ chủ nhân bị bệnh leo lên giường nam chủ. Len lén giấu việc có thai, đợi đến khi bụng to rồi mới lộ ra.
Nữ chính cũng mềm lòng, nếu là chủ mẫu có lòng dạ ác độc thì nhất định sẽ cho nàng ta uống một chén thuốc rồi mặc kệ sống chết rồi. Nhưng thái thái Vương gia là người lương thiện, thấy Mao thị đáng thương nên bèn lơ đi chuyện này.
Kết quả ý tốt lại làm hại bản thân. Mao thị ỷ vào việc vai chính có lòng tốt mà giẫm đạp người ta. Vì Mao thị tích tụ trong lòng nên chống đỡ chưa được nửa năm đã đi ngay. Mao thị này mảy may không trái với lương tâm, hài cốt của người ta còn chưa lạnh nữa. Chuyện cũ năm xưa đầy nợ khó đòi, Mao thị này đúng là lòng dạ độc ác, không có tình nghĩa gì cả.
“Xem cái miệng của ta này! Đáng đánh quá!”
Bà Dương làm bộ phui phủi cái miệng của mình, nghiêng đầu liếc mắt cánh cửa phòng đóng chặt.
Bên trong yên tĩnh, cửa sổ cũng khóa, ánh sáng hết sức lờ mờ. Từ lúc chiều hôm qua đại cô nương còn gây ầm ĩ nữa nhưng nay không còn nghe chút hơi thở hổn hển nào cả.
Trong phòng. Vương Thù kinh ngạc nhìn đỉnh đầu của mình, cứ như một giấc mộng vậy.
Nàng ngắm nhìn bốn phía, có chút quen thuộc đồ bài trí trong phòng, đây là khuê phòng của nàng.
Nàng còn sống sao? Không phải nàng chết rồi à?
Một chén thuốc lớn đổ xuống, trong chốc lát nàng hộc máu. Vương Thù sờ càm một cái, sạch sẽ không dính máu. Nàng lê lết cơ thể nặng nề xuống giường, đi đến trước bàn trang điểm, trong gương là một gương mặt trẻ tuổi.
Là nàng năm mười lăm mười sáu.
Thực ra, Vương Thù cũng không phải người cổ đại chính gốc, mà là sinh viên chưa tốt nghiệp trường nông khoa bình thường. Đúng là tám đời xui xẻo, bài luận tốt nghiệp của nàng bị đám dê gặm sạch, hại nàng phải thức đêm chạy đuổi theo tiến độ đến chết, sau đó xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết ngọt sủng “Hàn môn quý nữ“. Nhưng mà Vương Thù chẳng hề biết đây là một quyển tiểu thuyết.
Nói cách khác, thật ra nàng được sinh ra trong khi Lưu thị mang thai được mười tháng.
Khắp chốn mờ mịt, người ngoài phòng vẫn đang bàn tán to nhỏ. Nàng đang định vểnh tai lên nghe thì đầu nàng bỗng đau nhói một trận kịch liệt.
Để cẩn thận không bị xem là người kỳ lạ, nàng cẩn thận che giấu linh hồn hiện đại của mình. Không ra khỏi nhà nửa bước, len lén lai giống thí nghiệm giúp gia đình nâng cao sản lượng lương thực, không bao giờ làm chuyện gì khác người. Người duy nhất khác người đại khái là tướng công do nàng tự tìm về. Nàng cố ý chọn một người có gia thế không tốt để ươm mầm tẩy não từ sớm.
Nhưng mà nàng không ngờ được rằng mình lại chọn được người đầy tiềm lực, là hàn môn quý tử mai này sẽ thi đậu cao.
Vương Thù đột ngột chết, cổ họng nóng bừng khiến nàng như sắp mất đi ý thức. Không biết là ai hạ độc nữa.
Đến lúc chết nàng mới biết bản thân mình không đầu thai chuyển thế mà là xuyên sách. Nàng xui xẻo xuyên sách mà không hề hay biết, còn chọn trúng nam chủ Cố Phỉ trong truyện nữa. Kết cục không cần nghĩ cũng biết, nam chủ vừa lên tuyến đầu là nàng đã trở thành con tốt thí ngay.
Quyển truyện “Hàn môn quý nữ” này rất ngắn, nội dung cũng đơn giản.
Vai chính Liễu Như Nghiên là con gái của đại quan tứ phẩm, nàng ấy từ bỏ ngôi vị thái tử phi chắc suất tám phần mười, chọn trúng Cố phỉ người xuất thân hàn môn nhưng lại học hành tài giỏi.