Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Huống chi mấy năm nay Mao thị tặng không ít tiền cho huyện nha, chức vị chủ bộ huyện nha gần như đảm bảo.
Nay cũng khác xưa, hắn ta quá rõ Mao thị không rời được mình, còn trông cậy làm quan thái thái của hắn ta nữa đấy.
Nhưng hắn ta không sợ bà ta tức giận là một chuyện, hai người ầm ĩ không vui là một chuyện khác.
“Nàng cũng đừng kinh sợ thất thường, chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Ngày ngày như gà lông lụa nhìn chằm chằm vào người ta.” Trương Diệu Dân liếc Mao thị một cái, dịu giọng dỗ bà ta: “Trong bụng còn có đứa bé đó, cẩn thận chút.”
Nói xong, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Mao thị.
Thấy Mao thị còn cau có, liền mất đi hứng thú, vung tay, không dỗ nữa.
Mao thị nhìn vẻ mặt hắn ta, biết hắn ta để tâm. Sợ ầm ĩ quá mức không lui được, thấy sắc mặt thờ ơ của Trương Diệu Dân, cứng rắn nuốt cơn tức này xuống bụng. Trong lòng chán ghét như nuốt phải một con ruồi. Bà ta ưỡn bụng đứng dậy, nũng nịu sà vào lòng Trương Diệu Dân, dỗ dành người mấy câu.
Một lúc lâu sau, Trương Diệu Dân mới cho bà ta khuôn mặt tươi cười. Bà ta thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, sắc mặt tối sầm.
Việc Trương Diệu Dân nổi lên tâm tư đối với Vương Thù, khiến Mao thị ăn không ngon ngủ không yên.
Bà ta vốn là người thích gây sự, vô sự còn có thể sinh sự. Hiện tại mang thai, không hầu hạ được nam nhân, bà ta ngày phòng đêm phòng nha hoàn trong viện nhân cơ hội trèo lên giường Trương Diệu Dân, đương nhiên càng nghi thần nghi quỷ. Vì hai câu của tình lang, Mao thị một đêm không thể chợp mắt. Trái lo phải nghĩ, nghĩ cách đánh đuổi Vương Thù ra ngoài.
Làm trưởng bối, việc bà ta có thể bắt bí chỉ có hôn sự của Vương Thù.
Sáng sớm hôm sau, bà ta nóng lòng đợi các quản sự tới báo cáo trở về, mới vội vã sai hạ nhân tìm bà mối tới phủ.
Lén lút với Trương Diệu Dân đã năm sáu năm, tính tình người này Mao thị cực kỳ hiểu rõ. Háo sắc, lòng dạ lại độc ác. Hắn ta đã có thể mở miệng hỏi thăm bà ta, chắc chắn hứng thú sẽ không nhỏ. Năm nay Vương Thù vừa mới mười lăm, chính là độ tuổi tươi trẻ nhất của nữ tử. Còn bà ta sớm đã chớm tuổi già, dù có một lớp phấn dày che giấu, cũng không ngăn được nếp nhăn nơi khóe mắt và vết nám trên da.
Đúng như điều Trương Diệu Dân ỷ vào, Mao thị đã hạ nhiều vốn gốc trên người hắn ta như vậy, bà ta tuyệt đối không thể buông tay.
Nhưng nếu thật sự để hắn ta đắc thủ, chiếm được Vương Thù. Vậy sau này khó mà nói. Dù sao so với Vương Thù, xuất thân tướng mạo tuổi tác, không có điều nào bà ta bằng, dù bà ta có mang đứa bé của Trương Diệu Dân cũng vô dụng. Đến khi đó, Vương gia có Vương Thù đại cô nương thực thụ ở đây, còn có chỗ đứng cho bà ta sao?
Không biết tâm địa Mao thị nhỏ mọn cỡ nào, một đêm ngắn ngủi, giận đến miệng nổi đầy mụn nước.
Lúc này bà ta một mặt muốn mau chóng đuổi người đi, một mặt lại không muốn tìm mối hôn sự tốt cho nàng.