Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một loạt hành động, bà tử kia lại bảo các vị tiểu quân tự giới thiệu. Để dễ nhận mặt. Mấy cô nương ngẩng đầu lên, từng gương mặt xinh đẹp lộ ra. Người ngồi uống trà bên trên sắc mặt tái đi.
Nhìn như lơ đãng, ánh mắt quét qua từng người một ở đây. Sau khi rơi trên khuôn mặt Vương Thù, ánh mắt tức khắc ngưng trệ.
Không gì khác, chỉ vì dung mạo Vương Thù quá đẹp.
Trong kinh mỹ nhân như mây. Bản thân Lâm thị cũng có dung mạo thượng thừa. Xưa nay nàng ta vẫn lấy tướng mạo ưu việt làm kiêu ngạo, tùy tiện coi thường người khác. Bất kể gia thế hay giáo dưỡng. Lâm thị cũng tự thấy mình mang vẻ ngoài thanh nhã động lòng người, phong thái tuyệt cao. Nghĩ lại lúc ở phủ đệ Lương Châu, so sánh với Liễu Như Tuệ mỹ mạo nhất khiến người yêu thích, cũng không thấy mình thua kém gì.
Rũ mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ mơ hồ trước mắt, sau ly trà, khóe môi Lâm thị khẽ mím, đôi mắt liếc sang một bên.
Thần sắc nàng ta như vậy, tất nhiên người hầu bên cạnh không thể bỏ qua.
Có thể hầu hạ bên cạnh chủ tử rất có mặt mũi, không có ai là đơn giản. Đều có nhãn lực. Lâm thị trắng trợn chán ghét như vậy, trong lòng mọi người đều có tính toán.
Trong lòng Vương Thù lộp bộp một chút, cúi đầu xuống.
Tô ma ma bên trên liếc nhìn Lý ma ma quản sự một cái, nụ cười trên môi nhạt dần. Ánh mắt Lý ma ma lập tức quét qua từng tiểu quân vừa vào cửa, khi rơi trên người Vương Thù, nụ cười trên môi thu lại.
Nói mấy câu hình thức, Tô ma ma liền bắt đầu nói đến quy củ trong phủ: “Chủ tử chúng ta rất khoan dung, xưa nay rất ít so đo với người. Nhưng quy củ là quy củ, vào cái cửa này phải giữ quy củ.”
Quy củ của Tiêu trạch nói trắng ra chính là hết thảy lấy ý nguyện của chủ tử gia làm chủ. Trên mặt chớ phạm kiêng kỵ, sau lưng khi hành sự sẽ tự có hạ nhân nhắc nhở, cuộc sống xem như dễ dàng hơn. Người địa vị thấp chỉ cần nghe lời hành sự là được. Nói lải nhải một trận, mấy câu cuối cùng mới là mấu chốt. Ý của Tô ma ma: Xét thấy chủ tử gia quanh năm không ở trong phủ, rất hiếm trở về. Chuyện trong phủ do Lâm thị làm chủ.
Việc hôm nay nói trắng ra chính là ra oai phủ đầu.
Khách sảnh yên tĩnh, phía trên chủ tớ mặt căng chặt, thái độ lạnh lùng, khiến tân nhân không dám thở mạnh. Trong phòng này người có chút nhãn lực sẽ nhìn ra được, Lâm thị đây là đang trần trụi uy hiếp. Nhưng ra oai phủ đầu trắng trợn như vậy, bốn cô nương trẻ tuổi chưa kinh sự đều bị hù dọa.
Có một tiểu quân lá gan tương đối nhỏ, từ khi Tô ma ma bắt đầu mở miệng, mặt sợ trắng bệch.
Bốn người trong khách sảnh hiện giờ, trừ Vương Thù xuất thân đại thương hộ, mấy người kia xuất thân đều không kém.
Một người là Lưu thị, nghe nói là thứ trưởng nữ huyện lệnh huyện Lâm An. Rất được trong nhà cưng chiều. Hai người còn lại, một người là nhà vừa làm ruộng vừa đi học, thân thế trong sạch. Huynh trưởng Trịnh thị là tú tài, năm nay vừa kết thúc thi cử.