Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Thù lạnh lùng nhìn, ngừng một chút, dưới sự cảnh cáo của người sau lưng mở miệng nói: “Lấy sổ sách tới đây.”
Bọn hạ nhân không dám đáp lại, len lén nhìn về phía sau tấm bình phong.
Chờ một lúc, thấy Mao thị không lên tiếng ngăn cản, liền chuyển toàn bộ sổ sách tới tay Vương Thù.
Các chưởng quỹ im lặng nhìn, chỉ thấy thiếu nữ dung mạo hiếm thấy cầm lên, nhanh chóng lật xem, rồi lập tức tiếp lời: “Muốn giàu, trước mở đường. Mở thương lộ là chuyện tốt lợi nhiều hơn hại, nhưng người đầu tiên mở đường, nhất định phải bỏ ra rất nhiều. Trong này liên quan đến rất nhiều chuyện, không có kế hoạch ứng phó cụ thể không được.”
Trong khách sảnh, bầu không khí vi diệu nhất thời trở nên cứng ngắc.
Mao thị sau tấm bình phong thật ra cũng nghe không hiểu, bà ta đối với chuyện mở rộng thương lộ này không có nhận thức, chỉ đắm chìm trong vui sướng khi đột ngột giàu có.
Nhưng chỉ một hiệp như vậy, các chưởng quỹ trao đổi ánh mắt với nhau, đối tượng trò chuyện liền thay đổi.
Rất nhanh, bầu không khí nhanh chóng trở lại hài hòa.
Nghị sự lần này, người các chưởng quỹ báo cáo biến thành Vương Thù.
Chuyện của cửa hàng khá nhiều, mỗi người báo cáo cần chút thời gian. Các chưởng quỹ là buổi sáng tới, buổi trưa dùng cơm ở Vương gia, đến trời tối mới làm xong mọi việc.
Đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, Mao thị mới bước ra từ sau tấm bình phong.
Ngày hôm nay bà ta cũng theo dự ở phía sau, không nghe Vương Thù nói bậy, tự giác cực kỳ thuận lợi. Cộng thêm lợi tức một năm đều giao vào tay bà ta, lúc này bà ta vô cùng thư thái.
“Tốt lắm, đỡ đại cô nương xuống nghỉ ngơi đi.” Chống eo, cảm giác mệt mỏi cũng buông xuống: “Hôm nay ngươi vất vả rồi. Thù Thư Nhi, làm như vậy mới đúng. Không cần biết ngày xưa chúng ta thế nào, rốt cuộc vẫn là người một nhà. Đệ đệ ngươi tốt, ngươi mới có thể tốt. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đừng cố ý trêu chọc ta, ta cũng không phải không dung được người.”
Bà ta kìm nén vui sướng nơi khóe mắt, nói: “Nhìn sắc mặt ngươi này, quá khó coi. Như vầy đi, một lát tìm một đại phu xem cho ngươi, cô nương gia, căn cốt thân thể hư nhược như thế không được. Bốc hai thang thuốc uống, cũng để cho người ta biết người kế mẫu này không bạc đãi ngươi.”
Vương Thù không tranh luận với bà ta, gật đầu, chỉ sổ sách trên bàn nói: “Nhiều thứ chưa rõ ràng, ta mang về xem.”
Mặt mày vui vẻ của Mao thị chợt ngừng lại, cau mày quan sát nàng.
Vẻ mặt Vương thù bình tĩnh, đoán nàng không làm ra được gì xấu. Nghĩ nếu trong sổ sách thật sự có vấn đề, tổn thất cũng là bạc của bà ta. Suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.
Mang một đống sổ sách về. Mao thị cố ý sai a hoàn mình bê.
Vương Thù không có dị nghị gì, bị hai bà tử xách đi.
Tiền đình cách viện của Vương Thù một đoạn. Đi lại, tốn thời gian ít nhất một ly trà.
Sắc trời đã tối, mấy bà tử sợ nàng nhân cơ hội chạy, đi rất chậm.
Đoàn người vừa mới xuyên qua hành lang, đi hướng cửa hông. Vừa đến cửa nguyệt nha của hoa viên, thì đụng phải vài người trên bậc thềm.