[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng

Chương 22: Chương 22: Cúi đầu (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Bảo Âm, muội thật sự biết sao?” Tôn Ngũ Nương không thể tin nhìn nàng, “Không nên lừa người nhà ta, Kim Lai.”

Đỗ Kim Hoa ban đầu không định nói, nhưng nhìn nhị nhi tức mắng Bảo Nha, bà không thể nhịn được: “Có người dỗ con mình ngươi còn không vui sao? Ăn no rồi thì lăn ra ngoài!”

“...” Tôn Ngũ Nương.

Được lắm, lúc trước muội muội thường cưỡi lên đầu nàng, khó khăn lắm mới đi, muội muội thật lại tới, mẹ chồng càng thêm gấp, đáng ghét!

Sau đó nàng nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng nhếch lên. Muội muội này mười lăm tuổi, có thể ở nhà bao lâu? Nhiều nhất là hai năm nữa, cái nhà này sẽ là của nàng.

Nàng cười rạng rỡ: “Cô cô Kim Lai, mau nói cho cháu biết, làm sao cô cô có thể ngày nào cũng ăn thịt? Chúng ta cũng nghe đi.”

Trần Bảo Âm hoàn toàn không quan tâm chuyện cãi nhau. Đây là đâu? Nói xấu, ngáng chân, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đâm sau lưng đều không được tính đến.

Nàng cười nói: “ Đọc sách nha. Đọc sách, đi thi làm đại quan.”

Nghe được câu này, tất cả mọi người sững sờ.

Bao gồm cả Trần Hữu Phúc đang xỉa răng, Trần Đại Lang uống nước, Tiêu Bích Hà đang âm thầm dọn dẹp bát đĩa hay Đỗ Kim Hoa đang ôm Kim Lai, tất cả đều nhìn sang. Nhìn chằm chằm vào Trần Bảo Âm, như thể nàng nói cái gì kinh người.

“Làm đại quan, có thể ngày ngày ăn thịt cá.” Trần Bảo Âm cười nói, nhìn Kim Lai.

Ai làm quan thì không nghèo. Ít nhất, theo kiến thức của Trần Bảo Âm, chỉ có những người không muốn ăn thịt chứ không có người không thể ăn thịt.

Kim Lai ngây người nhìn khuôn mặt tươi cười mỹ lệ của cô cô, không biết vì sao nhất thời không dám động.

Người lớn trong phòng không nói chuyện, gia gia không nói chuyện, nãi nãi không nói chuyện, phụ thân cũng không nói chuyện, sự im lặng bao trùm khiến Kim Lai ý thức được điều gì đó, bỗng nhiên quay người lại, bổ nhào vào nương mình nắm lấy y phục hét lớn: “Nương! Nương! Con muốn đọc sách! Con muốn làm đại quan!”

“Ngươi đọc cái rắm.” Tôn Ngũ Nương lông mày dựng đứng, giơ tay vỗ mông hắn một cái.

Hắn đọc cái rắm! Đọc sách không tốn tiền à?

Bái tiên sinh phải giao lễ vật, thư tịch đắt đến líu lưỡi, bút mực giấy nghiên mực như uống máu, cung cấp cho một thư sinh, cả nhà đều phải thắt lưng buộc bụng! Chỉ vỏn vẹn hai mươi mấy mẫu đất, quanh năm suốt tháng quần áo mới còn không mặc nổi, phải nhờ nhà ngoại chu cấp! Còn đòi đọc sách?

Nàng đánh xong nhi tử, ngước mắt lên không khách khí nói: “Bảo Âm, muội cố tình trêu đùa chúng ta chứ gì!”

Những người khác cũng nhìn Trần Bảo Âm.

Đỗ Kim Hoa có ý muốn giúp nữ nhi, hắng giọng một cái, chạy tới: “Bảo Nha nòi gì sai? Đọc sách có phải là có thể làm đại quan? Làm đại quan có phải là có thể ăn thịt cá, tỳ nữ thành đàn? Chúng ta không có khả năng, cung cấp không nổi cho Kim Lai, tại sao lại nổi giận với Bảo Nha?”

Tôn Ngũ Nương nghĩ, đều do Trần Hữu Phú, Đỗ Kim Hoa, hai người già bất tài, không để giành được gia nghiệp, hại Kim Lai của nàng sách cũng không thể đọc!

Quay đầu qua chỗ khác, giơ tay đánh Trần Nhị Lang: “Ngươi tên phế vật này! Kim Lai là nhi tử của chúng ta! Không được đọc sách, không làm được đại quan. Đều tại ngươi! Đồ vô dụng! Thứ hèn nhát!”

Đỗ Kim Hoa lập tức không nể mặt. Dám đánh nhi tử bà trước mặt bà...

“Ngươi nói Nhị Lang bất tài sao? Ngươi không phải gả cho hắn sao!” Bà chỉ vào Tôn Ngũ Nương, “Ta cho ngươi biết, Tôn Ngũ Nương, nồi nào úp vung nấy, Nhị Lang chúng ta không có bản lĩnh, cho nên ngươi mới xứng với nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.