[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng

Chương 25: Chương 25: Cúi đầu (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ở bên ngoài bái sư, cũng phải có lễ vật. Từ trên trời lại rơi xuống một cô cô biết chữ, số mệnh Kim Lai nhà nàng, sao lại tốt như vậy? Tôn Ngũ Nương cười không khép được miệng.

Kim Lai “Phốc” một tiếng quỳ xuống nói: “Cô cô! Người dạy con biết chữ!”

Nó muốn thịt! Ăn thịt mỗi bữa! Cô cô có thể dạy nó ăn thịt! Lúc này, nỗi buồn của Kim Lai đã tan biến, đôi mắt đẫm lệ của nó sáng lên, nhìn Trần Bảo Âm đầy mong đợi.

“Cô cô dạy con học vỡ lòng.” Trần Bảo Âm nói, “Đợi con học vỡ lòng xong, nếu con có thiên tư, ta sẽ tìm cho con một người thầy tốt.”

Ánh mắt nàng nghiêm nghị: “Nhưng phải chăm chỉ, không sợ gian khổ, không sợ mệt mỏi. Nói vậy chắc con không hiểu, ta đổi các nói, chỉ có là ta không muốn dạy con chứ không có việc con không muốn học.”

Kim Lai chớp chớp mắt, không nghĩ nhiều liền gật đầu nói: “Con học, cô cô! Người dạy cho con đi!”

Hắn còn nhỏ, trong đầu đều là ăn thịt nên vui vẻ đồng ý. Người lớn trong nhà lại suy nghĩ rất nhiều.

Vỡ lòng? Đúng vậy, kể cả là Bảo Nha coi như biết chữ, học vấn cũng không đủ để dạy một người đọc sách. Nhưng giống như nàng nói, dạy cho Kim Lai học xong vỡ lòng là đủ.

Tìm một lão sư tốt? Đúng rồi, nàng từ nhỏ lớn lên ở Hầu phủ, người gặp qua đều là quý nhân, cho dù là giả thiên kim, ai có thể nói nàng không lưu lại chút ân tình?

Lòng mọi người dâng trào, cảm giác trong cơ thể huyết dịch sôi trào, mạch máu nóng đến mức đau nhức. Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Bảo Nha, “Thế hệ này qua thế hệ khác phải chịu cảnh khốn cùng, không bao giờ có cơ hội đứng lên.” Lại cảm thấy bị một thùng băng bị ném xuống, da thịt phát lạnh.

Đọc sách, nhất định phải đọc sách, chỉ có đọc sách mới thay đổi được gia cảnh!

Về phần Kim Lai có thiên phú hay không... không thành vấn đề! Chỉ cần đọc sách không chết, thì cứ đọc cho đến chết! Những đứa con nhà nghèo, ngoài cái mạng ra, cũng chẳng có gì!

“Bảo Nha,“ Đỗ Kim Hoa vẻ mặt phức tạp, hài lòng có, kiêu ngạo có, đau lòng có: “Nhị ca cùng nhị tẩu của con cả đời này nhớ ơn con!”

Trần Nhị Lang lập tức nói: “Nhị ca sẽ mãi ghi ơn của muội!”

“Nhị tẩu cũng vậy!” Tôn Ngũ Nương lúc này cũng ngọt ngào nói: “Chỉ cần Kim Lai của ta đọc được, chúng ta vĩnh viễn sẽ không quên ơn muội! Muội là đại ân nhân của Kim Lai! Trên đời này nó là người hiếu thuận nhất với cô cô nó!”

Vừa nói vừa hất Kim Lai: “Phải không Kim Lai?”

Kim Lai lập tức nói: “Đúng vậy, con sẽ hiếu thuận với cô cô là hiếu thuận nhất!” Cô cô cho hắn được ăn thịt, đối với hắn là tốt nhất rồi!

Trần Bảo Âm mỉm cười ôn nhu nói: “Chúng ta đều là người một nhà.”

“Đúng đúng, đều là người một nhà.” Trần Hữu Phúc ha ha cười lớn, nhìn nữ nhi mới về nhà ngày đầu tiên, thích không thể tả.

Chỉ có Tiền Bích Hà không cao hứng nổi. Nàng không có nhi tử nên không được vinh hạnh, phải khổ cực chịu khổ. Nàng lặng lẽ dọn bàn, cầm bát đũa đi vào bếp, vừa đi tới cửa đã nghe thấy sau lưng truyền đến một câu: “Lan Lan cũng cùng học.”

Tiền Bích Hà bước chân dừng lại, quay lại từ từ nhìn sang.

“Lan Lan?”

Không chỉ có người lớn kinh ngạc mà chính Lan Lan cũng kinh ngạc, cô bé vội vàng xua tay: “Không, côn không thể.”

“Con cũng học.” Trần Bảo Âm ôn nhu nhìn nàng, “Kim Lai muốn thi lấy công danh, con cùng hắn học. Khi con lớn lên, muốn mai mối, nếu đó là thư sinh, hắn ngâm thơ con đối lại. Không phải tốt sao? Còn nếu không phải là người đọc sách, nhà ta cũng sẽ không tuỳ tiện gả con, dù sao cũng sẽ gả tới nhà giàu có, vì vậy học cách tính toán sổ sách không phải với con rất quan trọng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.