[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng

Chương 10: Chương 10: Dọn Giường (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nàng bị đuổi ra ngoài, trời đất bao la đều là những nơi xa lạ, người trong thiên hạ đều là những người lạ lẫm. Cho dù là chung huyết thống, cũng chưa từng ở chung một ngày, cũng không quen biết, cũng không thân mật.

Nhưng Trần Bảo Âm biết, bọn họ đều là người tốt. Nội tâm nàng cảm thấy rất may mắn, trời không tuyệt đường người, người nhà nàng nguyện ý chấp nhận nàng, cũng sẽ bảo vệ nàng.

“Hải tử ngoan.” Thấy nữ nhi không có cự tuyệt, Đỗ Kim Hoa trong lòng nhẹ nhõm, “Vậy nói cho nương, con thích ăn cái gì?”

“ Màn thầu? Bánh bột mì? Bánh bao? Con thích mặn hay ngọt? Ăn canh hay húp cháo? Con thích món ăn vặt nào không? Nương con biết chiên đậu, thường làm cho mấy điệt nhi của con, vừa hay có đậu, sau bữa trưa, nương sẽ chiên một đĩa, con nếm thử nhỉ.”

Trần Bảo Âm đau tim cổ họng nghẹn ngào, nàng chắp tay trả lời: “Con thích ăn bánh bột mỳ, bánh mặn, canh và cháo đều được. Con cũng không ăn vặt.”

Kỳ thật nàng rất thích ăn. Ở Hầu phủ, sau bữa ăn nàng thích ăn chút điểm tâm, như bánh ngọt, kẹo trái cây, mứt hoa quả, uống mật hoa, ăn tổ yến hầm, cả ngày luôn mồm không nghỉ.

Nhưng đây không phải Hầu phủ, nàng cũng không còn là Hầu phủ Thiên kim. Đỗ Kim Hoa không đề cập, Trần Bảo Âm cũng không lộ ra, sau khi trả lời, nàng nhìn ra ngoài hiếu kỳ hỏi: “Con có điệt nhi, điệt nữ? Sao vừa rồi con không thấy chúng?”

“Đuổi ra ngoài chơi rồi.” Đỗ Kim Hoa nói: “Một điệt nữ là người nhà đại ca con, tên là Lan Lan, năm nay bảy tuổi, hai điệt nhi là người nhà nhị ca con, Kim Lai và Ngân Lai, một đứa năm tuổi tuổi, một đứa ba tuổi.”

Kim Lai? Ngân Lai? Nghe thấy hai cái tên này, khóe miệng Trần Bảo Âm khẽ giật một cái.

“Người nhà quê, lấy cái tên quý giá như vậy làm gì?” Vẻ mặt Đỗ Kim Hoa rất thẳng thắn, không hề che giấu sự ghét bỏ, “Nương chỉ gọi nó là Mao Đản, Cẩu Đản thôi.”

“Phì!” Trần Bảo Âm không kìm được, bật cười thành tiếng, nhanh chóng lấy tay che miệng.

Cái tên mẫu thân nàng gọi không có vàng đến, bạc đến đâu.

“Ha ha, con không biết sao, chúng ta là lão bách tính gọi tiện danh mới dễ nuôi.” Đỗ Kim Hoa giải thích nói.

Trần Bảo Âm gật đầu: “Con biết rồi nương.”

Nàng có chút hiếu kì, lại hỏi: “Còn con thì sao? Nương cũng đặt cho con cái tiện danh đi?”

Tên nàng là Bảo Âm, là tên do dưỡng mẫu đặt cho, nàng cũng không nỡ bỏ. Nhưng mà cũng muốn một cái tên mới, một danh tự liên quan đến gia đình này.

Đỗ Kim Hoa do dự một chút. Rốt cuộc, bà không đặt cho nữ nhi mình một tiện danh. Không phải không nghĩ đến, mà là không muốn.

Lâm Lang cũng vậy, Bảo Âm cũng vậy, đều là những hài tử ngoan, Bảo Âm còn là một hài tử xinh đẹp nhu thuân, bà không gọi được.

“Vậy gọi là Bảo Nha đi.” Do dự một chút, Đỗ Kim Hoa nói. Hài tử lên tiếng, nếu bà không cho chỉ sợ làm tổn thương tâm can hài tử. Nhưng bà cũng không thể lấy cái tiện danh khó nghe.

Trần Bảo Âm mỉm cười đáp lại: “Được, vậy con là Bảo Nha, cám ơn nương.”

“Này, khách khí cái gì?” Đỗ Kim Hoa không quen điệu bộ này, lại giới thiệu người trong nhà cho nàng, “Phụ thân con là một lão hồ lô, trong lòng ông ấy có chuyện gì cũng không thích nói ra. Làm việc thì tìm ông ta, cần chi tiền thì tìm nương, tiền trong nhà đều là nương quản lý.”

“Hai ca ca con, đại ca và phụ thân con thì giống nhau như đúc, đều không thích nói chuyện, lão nhị thì ăn nói trơn tru, cũng không biết giống ai. Nhưng cả hai đều là người lương thiện, không làm gì bắt nạt muội muội đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.