[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng

Chương 27: Chương 27: Giảng bài (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Xoẹt! Xoẹt!

Trong bếp, Đỗ Kim Hoa đứng bên bếp lò, một tay lau mồ hôi trên trán, tay kia vung thìa.

Mí mắt nàng trĩu nặng, bận rộn đến bây giờ đã rất mệt mỏi, nhưng bà không thể nghỉ ngơi. Bảo Nha vừa trở về, bên kia không cần đã đuổi nàng đi, trong lòng nàng nhất định rất khó chịu. Bà là mẫu thân của Bảo Nha, bà phải làm cho nữ nhi mình dễ chịu chút.

Đỗ Kim Hoa biết cả đời này cũng không thể cho nữ nhi được vinh hoa phú quý, tỳ nữ thành đàn. Nhưng một bát đậu rang, bà cho được.

Từng hạt đậu lăn trong chảo sắt dần chuyển màu, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Gian phòng phía đông.

Trần Đại Lang đang nằm trên giường, đầu gối lên cánh tay, trên mặt thật thà cười: “Bảo Nha đã trở về, cũng không tệ.”

Trong gia đình có nhiều người, việc nhiều miệng ăn hơn vốn là áp lực. Nhưng ai bảo Bảo Nha là thân muội muội của hắn chứ? Chỉ cần nàng không kiêu ngạo khiến người khác không chịu nổi, Trần Đại Lang liền thấy không vấn đề gì.

Bây giờ nhìn lại, Bảo Nha cũng không phải là một tiểu thư tính tình kiêu ngạo, còn có thể dạy hài tử đọc sách, thật sự là niềm vui bất ngờ.

“Lan Lan, lên giường nghỉ ngơi đi.” Hắn liếc nhìn Lan Lan đang quét nhà nói.

Lan Lan liếc mẹ đang cầm giẻ lau bàn, lắc đầu, cúi đầu tiếp tục quét nhà.

Trần Đại Lang không thể gọi nàng, vậy thì thôi. Tuy rằng Bảo Nha nói để Lan Lan nghỉ ngơi một lát, nhưng là ngày đầu đi học nên cũng không sao.

“Không biết Kim Lai có bao nhiêu thiên phú.” Trần Đại Lang thu hồi ánh mắt, gối đầu lên hai cánh tay, cảm khái nhìn mạng nhện trên mái nhà.

Trong nhà không có người đọc sách, mấy đời trước cũng đều không có, trong người không có dòng máu nho sĩ.

Nhưng Trần Đại Lang vẫn có chút xúc động, nếu như có thì sao? Nếu như Kim Lai thông minh có thể đọc sách được thì sao?

Kim Lai làm quan, khẳng định phải chiếu cố người trong nhà. Hắn là đại bá của Kim Lai!

Cho dù Kim Lai không chiếu cố, là người nhà quan viên, hàng xóm vẫn sẽ tôn kính họ. Trần Đại Lang càng nghĩ càng thấy phấn khích, chỉ cảm thấy Trần gia nay mai sẽ phát đạt.

Tiền Bích Hà, người đã lau bàn xong, cúi xuống lau băng ghế một cách thờ ơ, thần sắc không chút dao động.

“Mấy năm đầu sẽ khổ chút.” Trần Đại Lang quay đầu nhìn thê tử, “Chờ hắn học thành tài rồi sẽ ổn thôi.”

Nhà bọn họ không phải là đại hộ nhân gia, nuôi một người đọc sách sẽ vất vả rất nhiều năm. Trần Đại Lang nguyện ý, trước kia hắn không có cơ hội, hiện tại trước mắt có một cơ hội cực lớn, nói người ta sao cam tâm để lỡ?

Giọng nói hắn bình tĩnh kiên định: “Sau này Kim Lai học thành tài cũng sẽ là chỗ dựa cho Lan Lan của chúng ta.”

Trần Đại Lang đã thấy biểu hiện của thê tử mình. Là người bên gối, hắn biết tâm bệnh của thê tử là gì. Nhưng hắn càng nghĩ, càng thấy nên chu cấp cho Kim Lai.

“Chúng ta phải nghĩ cho Lan Lan.” Trần Đại Lang nhấn mạnh.

Hai người thành hôn chín năm, dưới gối chỉ có Lan Lan. Trần Đại Lang rất mong có thêm vài hài tử, nhưng ... cũng phải có chuẩn bị.

Nếu như Lan Lan không có đệ đệ muội muội, Kim Lai càng có tiền đồ, Trần gia càng vững, Lan Lan gả đến nhà phu quân càng không bị khinh thường.

Huống hồ, hắn chu cấp cho Kim Lai, Kim Lai cũng sẽ lo cho hắn dưỡng lão. Chờ hắn trăm tuổi, Kim Lai lại lo lắng hậu sự.

Tiền Bích Hà cúi mặt xuống, không biểu lộ cảm xúc gì. Lau băng ghế xong, quay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.