Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cầm bút lên, chấm mực, từng nét chữ mảnh mai rơi trên mặt giấy. Hắn vừa viết vừa nghĩ đến việc tình cờ gặp đoàn người nhạc mẫu.
“A Viễn, đệ hầm cái gì vậy?” Thanh âm của Cố Thư Dung vang lên. Nàng mới đi thăm Tôn bà bên hàng xóm về, kinh ngạc vô cùng khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong sân. Nhìn thấy lông gà trong sân, nàng ngạc nhiên: “Đệ mua gà à?”.
Cố Đình Viễn đẩy cửa sổ ra: “Vâng, tỷ tỷ.”
“Bao nhiêu tiền?” Cố Thư Dung dùng khăn tay quấn lên tay, nhấc nắp nồi lên, nhướng mày, “Kỳ thực rất mập.” Hiển nhiên, đệ đệ mua gà rất hợp ý nàng.
Cố Đình Viễn nói: “Sáu mươi lăm văn tiền.”
“Rẻ như vậy à?” Cố Thư Dung kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy? Đệ đệ không phải gạt tỷ chứ?”
Đầu bút của Cố Đình Viễn dừng lại, nói như thế nào đây? Khả năng trả giá của hắn là được Bảo Âm một tay dạy dỗ, không bao giờ chi nhiều một văn tiền nào.
Nhưng bây giờ “hắn” không thể nhận Bảo Âm.
Không biết trả lời như thế nào, hắn dứt khoát không trả lời, cúi đầu tiếp tục viết chữ.
“Làm thịt gà cũng không tệ.” Cố Thư Dung cũng không quá để ý, đệ đệ quan tâm nàng, như vậy những thứ khác đều quan trọng sao? Nhưng khi nhìn thấy lông gà được nhổ sạch sẽ, nàng không khỏi thán phục: “Đệ đệ ta thông minh thật đấy, không cần dạy, ngày thường chỉ cần nhìn một chút là biết.”
Cố Đình Viễn lắng nghe lời nàng tự biện minh, cũng bớt cho hắn phải nhiều lời.
Hắn nghiêm túc cúi đầu viết chữ, Cố Thư Dung cũng không làm phiền, quay vào nhà lấy giỏ may, ngồi trên ngưỡng cửa, tiếp tục làm giày.
Nàng chải kiểu búi tóc phụ nhân, ngồi trước cửa nhà, cúi đầu khâu từng mũi chỉ, ánh nắng chiếu lên mái tóc đen của nàng, dịu dàng mà xinh đẹp.
Phương Tấn như thế lại phụ lòng nàng.
Sự chán ghét dâng lên, hắn cụp mắt xuống, nghĩ về tỷ tỷ mình trước khi rời đi. Lúc đó nàng đã hấp hối, giao phó xong hậu sự của mình, cuối cùng nàng nói: “Sau này đệ đệ đọc sách thật tốt, xuất môn rồi đi tìm huynh ấy. Nếu là bị người khác hại, đệ báo thù cho huynh ấy. Còn nếu huynh ấy thay lòng đổi dạ, đệ đốt vàng mã báo cho tỷ, tỷ ở dưới đó biết…biết…”
Một ý nghĩ mạnh mẽ trỗi dậy từ tận đáy lòng.
Nếu như đây không phải giấc mơ, thì tốt
Nếu như hắn có cơ hội làm lại từ đầu, thì tốt biết bao? Trong lòng hắn dấy lên một tia lửa nhỏ, không khỏi nghĩ tới muốn cứu được tính mạng của tỷ tỷ, tôn kính nàng, báo đáp nàng, để nàng sống cuộc sống tốt đẹp như ý.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy em gái mình trong giấc mơ, hắn chỉ muốn đối xử tốt hơn với nàng, bù đắp những hối tiếc của mình. Nhưng bây giờ, hắn ngày càng hy vọng rằng tất cả những điều này là sự thật.
Anh muốn hủy bỏ hôn ước của tỷ tỷ mình với Phương Tấn, mở ra một cuộc sống tốt đẹp cho tỷ tỷ.
Còn có Bảo Âm. Hắn siết chặt cán bút, xuất thần suy nghĩ. Lần này, hắn nhất định sẽ không để nàng vướng vào những lời đàm tiếu, hắn muốn nàng vẫn cứ tiếp tục vui vẻ vô lo vô nghĩ. Mà hắn sẽ biểu hiện thật tốt, cố gắng theo đuổi nàng, để nàng hoan hoan hỉ hỉ gả cho hắn.
Khát khao, như ngọn lửa đốt cháy đồng cỏ, bùng cháy lên trong đáy lòng.
Đỗ Kim Hoa trở về nhà cùng nhi tử và nhi tức..
“Nương!” Kim Lai cùng Ngân Lai cùng nhau chạy tới: “Kẹo! Kẹo!”
Sáng nay lúc rời đi, Tôn Ngũ Nương đã hứa với các nhi tử quay về sẽ mang kẹo cho chúng. Tất nhiên là nàng quên, nhưng không sao, có người nhớ!