[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng

Chương 47: Chương 47: Mẫu thân và nữ nhi (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau bữa tối, cả nhà tản ra, Đỗ Kim Hoa kéo nữ nhi về phòng, cho nàng xem vải mua được: “Con xem đi, con có thích không?”

Một mảnh in hoa cúc vàng trên nền trắng, mảnh còn lại in hoa xanh trên nền trắng, đều được làm từ chất liệu và màu sắc mà người bình thường hay mặc.

“Con thích.” Trần Bảo Âm chạm vào nó, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng. Trong hoàn cảnh trong nhà thế này, mẫu thân vẫn có thể mua vải may quần áo mới cho nàng, mà lại là may hai bộ một lúc, nàng thẩy vậy là đủ.

Đỗ Kim Hoa sờ hai mảnh vải, thở dài: “Nương biết, mảnh vải này không xứng với con.” Nữ nhi bà phải mặc lụa gấm tơ lụa mới đẹp. Nhưng trong nhà làm sao có thể kham nổi? Ngay cả nếu Kim Lai không đọc sách, cũng không thể mua nổi.

“Không xứng với tiểu thư Hầu phủ, không phải với nông nữ Bảo Nha.” Trần Bảo Âm cười nắm tay của bà:“Nương, con không có ghét bỏ.”

Nàng là nữ nhi nhà nông Bảo Nha, không còn là tiểu thư Hầu phủ.

“Nương thương con, ăn rau nuốt cám con cũng bằng lòng.” Nàng nghiêm túc nói.

Trần Bảo Âm tham ăn, thích ăn thứ này thứ kia. Nhưng nàng sẵn sàng đổi những thứ cẩm y ngọc thực đó để lấy một mẫu thân lau chân cho nàng, hấp bánh bột mỳ cho nàng, để giành đùi gà cho nàng, nấu nước nóng cho nàng, luộc trứng cho nàng. Nàng trăm ngàn lần bằng lòng đánh đổi.

Một câu nói khiến Đỗ Kim Hoa khóe mắt ướt ướt.

Quay đầu nhìn qua chỗ khác, dừng một chút, sau đó quay đầu lại, sẵng giọng nói: “Hài tử ngốc! Có quần áo đẹp, đồ ăn ngon thì cứ hưởng, nương muốn con sống thật tốt!”

Bảo Nha không ghét bỏ, bà cảm thấy nhẹ nhõm.

Đỗ Kim Hoa biết rằng Bảo Nha là một hài tử ngoan, nhưng bà cũng lo lắng rằng nàng sẽ chịu thiệt thòi, lo lắng nàng sẽ không thích nó, nhưng lại ép bản thân phải thích nó. Bây giờ nghe những gì nàng nói, trong lòng Đỗ Kim Hoa nhẹ nhõm hẳn.

Bà so mảnh vải lên nữ nhi rồi nói: “Thư sinh kia nói, sáng mai chúng ta đi tìm hắn ở cửa hiệu sách. Nương nghĩ, nương không biết chữ, lỡ hắn viết linh tinh nương cũng không biết. Ngày mai, con đi cùng nương nhé?”

“Vâng!” Trần Bảo Âm không cần suy nghĩ nhiều đồng ý.

Nghỉ ngơi một lúc, sau khi tỉnh dậy, Trần Bảo Âm cùng phụ mẫu đi thăm gia gia, nãi nãi, đại bá.

Đỗ Kim Hoa đeo một cái giỏ đựng hai mảnh vải, định nhờ đại tẩu giúp may y phục.

Bà nói với nữ nhi bên cạnh: “Gia gia nãi nãi con đã già, nặng tai, chút nữa nói chuyện lớn tiếng chút.” Ngừng một chút: “Không sao, đến lúc đó nương sẽ nói lớn giúp con.”

Đỗ Kim Hoa không muốn nhìn thấy nữ nhi xinh đẹp lớn tiếng như vậy.

“Đại bá và đại bá nương là người tốt.” Đỗ Kim Hoa lại nói: “Gặp mặt thì chào hỏi, không biết nói gì thì đừng nói, nương sẽ nói thay cho con.”

Trần Bảo Nhân gật đầu: “Vâng.”

“Nhà đại bá con có ba người ca ca, hai người tỷ tỷ.” Đỗ Kim Hoa tiếp tục giới thiệu, “Ba người ca ca đều đã thành thân, đều đã sinh hài tử, hai người tỷ tỷ mấy năm trước cũng đã gả đi, hôm nay con sẽ không gặp.”

Trần Bảo Âm nói “Vâng” một tiếng. Trong giấc mơ, không có ấn tượng sâu sắc về gia đình đại bá, chỉ nhớ mơ hồ rằng có rất nhiều hài tử.

Khi đến nhà đại bá, Trần Bảo Âm thấy rằng nhân khẩu thực sự rất đông.

Thoạt nhìn đã có sáu, bảy đứa trẻ chạy tung tăng trong sân. Lại nhìn vào nhà, cũng là dạng thổ phôi phòng, nhưng có năm gian. Ngoài ra còn có một nhà bếp và một gian nhà xí..

“Đây, tới rồi!” Đại bá nương là người đầu tiên chào đón nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.