[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng

Chương 31: Chương 31: Ngủ ngon (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đỗ Kim Hoa ngồi xuống thổi cháo cho Ngân Lai, không ngước mắt lên nói: “Mỗi người ăn nửa cái. Kim Lai muốn đọc sách, từ giờ trở đi mọi người đều ăn ít một chút. Dù sao cũng là lúc nông nhàn, không làm việc gì nhiều, ăn ít đi hai ba miếng cũng không đói.

Trần Hữu Phúc há miệng biểu lộ kinh ngạc.

Những người khác cũng há hốc mồm, bao gồm cả Trần Nhị Lang.

“Không, không đến mức đó chứ?”

Đỗ Kim Hoa nhướng mắt mắng: “Sao lại không đến mức đó? Còn ăn như trước, tiền bút mực cho Kim Lai lấy ở đâu ra?”

Lúc trước người một nhà làm lụng vất vả, không yêu cầu gì khác chỉ cần được no đủ. Cũng may ông trời mở mắt, mấy năm nay mưa thuận gió hòa, trong nhà bất kể nam nhân nữ nhân đều có thể tới bữa được ăn no.

Bây giờ thì khác rồi, không phải trong nhà nuôi thư sinh sao? Đỗ Kim Hoa thu hồi ánh mắt, châm chọc nói: “Chu cấp là nói suông sao?”

Trần Hữu Phúc hít sâu một hơi, rút ​​tay về: “Không ăn!”

Ban đêm không làm việc, chỉ cần uống cháo là đủ!

Trần Đại Lang do dự, nhưng không nhận: “Con cũng không ăn.”

Gia gia và đại bá đều không ăn, trần Nhị Lang làm phụ thân, tự nhiên cảm thấy xấu hổ.

Hắn vươn tay ra, cầm lấy một chiếc bánh bao, bẻ một nửa: “Mẹ Kim Lai ăn đi.” Hắn nói rồi đưa một nửa chiếc bánh bao cho Tôn Ngũ Nương.

Tôn Ngũ Nương bĩu môi, nhận lấy, nói với Kim Lai: “Con thấy chưa! Vì con mà nương con chỉ ăn được nửa cái bánh bao! Con không học hành chăm chỉ, con xứng với nương sao? “

Kim Lai ngẩng đầu lên nhìn vào bàn.

“Nói thật dễ nghe!” Đỗ Kim Hoa bĩu môi, gia gia, nãi nãi, đại bá, phụ thân của hài tử đều không ăn, nàng đã ăn nửa cái còn cảm thấy uỷ khuất!

Tiền Bích Hà vươn tay, lấy một cái bánh bao từ trong giỏ, bẻ đôi nó, mình một nửa, Lan Lan một nửa.

Lan Lan cũng muốn nói không ăn, nhưng nương không mở miệng, nàng liền cầm nó trong tay, cắn từng miếng nhỏ.

“Bảo Nha, ăn đi.” Đỗ Kim Hoa bưng bát đút cho Ngân Lai ăn cháo, vươn tay lấy nửa cái bánh bột mỳ cho nữ nhi.

Đây Trần Bảo Âm bữa trưa ăn còn thừa. Nàng đưa cho Đỗ Kim Hoa, nhưng Đỗ Kim Hoa không ăn mà giữ cho nàng.

“Ừm.” Trần Bảo Âm nhẹ nhàng nói, nhận lấy. Nương cho nàng, nàng không từ chối.

Ngoài nửa cái bánh bột mì, nàng còn có món đặc biệt là một cái đùi gà. Món này là lúc hầm gà vào buổi trưa, Đỗ Kim Hoa cố ý để giành lại cho nàng. Nửa bát miễn, một cái đùi gà được đặt trong bát trước mặt Trần Bảo Âm.

“Đừng có so bì.” Đỗ Kim Hoa ngước mắt liếc nhìn người trên bàn, “Muốn Bảo Nha dạy bọn nhỏ đọc chữ, lễ vật bái sư của các ngươi, cứ từ từ mà trả.”

Có thể nói gì? Có thể không hài lòng sao? Tôn Ngũ Nương không những không làm ầm ĩ lên mà còn ngọt ngào nói: “Cô cô của Kim Lai, muội đã dạy Kim Lai chúng ta đọc chữ, chúng ta cảm kích muội! Hai ngày nữa tẩu lên trấn nói với phụ mẫu, họ khẳng định sẽ cảm kích muội, sẽ đưa thịt cho tẩu tạ ơn muội!”

Tiền Bích Hà đang dùng đũa gắp củ cải, khi nghe thấy điều này, suýt thì kẹp nát củ cải. Nàng cúi đầu, khuôn mặt khuất trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm, cầm hai miếng củ cải vừa gắp lên ăn.

Trên bàn không ai để ý nàng, nhà mẹ đẻ Tôn Ngũ Nương có chút vốn liếng, rất chiếu cố nữ nhi đã xuất giá này, mọi người ai cũng biết rằng Tiền Bích Hà ghen tị với nàng.

Đỗ Kim Hoa liếc nhìn Tôn Ngũ Nương nói: “Tạ ơn Bảo Nha nhà chúng ta, làm vậy cũng không quá đâu “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.