[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng

Chương 15: Chương 15: Những cái ôm (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng những lời này, nàng không nói với Đỗ Kim Hoa. Không cần thiết, đã cách xa nơi đó rồi, đều đã không liên quan gì đến nàng.

“Thấy con thất thế, liền coi thường con như vậy, hừ!” Đỗ Kim Hoa hung hăng nhổ nước miếng.

Trần Bảo Âm cười nói, “ Cũng là không chỉ vì chuyện này.”

“Làm sao?” Đỗ Kim Hoa hỏi.

Trần Bảo Âm vội nói: “Con cho nhi tử bà ta nếm mùi đau khổ, bà ta ghi hận.”

“Cái gì?” Đỗ Kim Hoa lập tức trở nên hăng hái, thẳng eo, nhướng mày, trước tiên trách mắng: “Bà ta không phải người tốt, nhi tử bà ta cũng không tốt đẹp gì, có phải làm ra chuyện thương thiên hai lý không, mới bị con bắt được?!”

Cúi đầu, bàn chân trong nước kích thích, Trần Bảo Âm thản nhiên cười nói: “Cũng gần giống vậy. Nhi tử bà ta khi dễ một tiểu nha hoàn trong phủ, con bắt gặp được.”

Nàng là ai? Đứa con chui ra từ bụng phu nhân, tiểu thư của đích phu nhân. Trừng trị nhi tử một nô bọc còn không phải là dễ dàng sao?

Điều nàng không nói là nha hoàn đó về sau bị một cô nương con thứ trong nhà gọi đến đối phó.

“Hừ, đáng đời!” Đỗ Kim Hoa nghe vậy rất hả giận, nghĩ đến trước khi rời đi Vương ma ma kiêu ngạo kinh người, lại không nhịn được mắng một tiếng, “Nhìn bộ dạng điên cuồng của bà ta, sớm muộn gì cũng gặp rắc rối mà thôi!”

Trần Bảo Âm phối hợp gật đầu: “Đúng, bà ta chắc chắn sẽ phạm sai lầm.”

Sau khi ngâm một lúc, nhiệt độ nước không nóng lắm. Đỗ Kim Hoa muốn bảo nàng đừng ngâm nữa, ngâm lâu chân sẽ nhăn. Lúc đó mới nhớ ra chưa mang khăn lau chân cho nữ nhi.

Bà nghĩ tơi khăn lau chân mà bà và chồng đã dùng, chần chừ.

“Làm gì vậy?!” mắt nhìn thấy nữ nhi lấy ra một chiếc khăn tay trắng chói mắt, đang định lau chân, Đỗ Kim Hoa cả kinh, “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Đừng dùng cái này!”

Hài tử xui xẻo này, vật quý giá như vậy sao có thể dùng lau chân? Bà quạu mặt ngăn nữ nhi lại, ánh mắt rơi vào đôi chân trắng nõn non nớt như điêu khắc ngọc, thở dài một hơi, vén vạt áo lên.

“Nương?” Trần Bảo Âm sững sờ, nhất thời không dám động, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm động tác của Đỗ Kim Hoa.

Làm sao cũng không nghĩ tới, Đỗ Kim Hoa dùng y phục của mình lau chân cho nàng.

Đỗ Kim Hoa dường như không để ý, như là chuyện bình thường, ra lệnh: “Giữ lại khăn tay lau mặt.”

Trần Bảo Âm không mang theo bất kỳ hành lý nào, chiếc khăn tay này là vật tuỳ thân mang đi.

“Vậy cũng không thể, không thể…” Nàng co quắp ngón chân, xấu hổ. Khi nàng ở Hầu phủ, cũng có người lau chân cho nàng, nhưng đều là nha hoàn, cho nên không giống nhau!

“Lát nữa nương tìm cho con một mảnh vải.” Đỗ Kim Hoa trong lòng đã sớm tính toán, lục đống y phục cũ cắt ra, để lại một mảnh cho Bao Nha lau chân, còn lại làm đế giày cho nàng.

Đỗ Kim Hoa tay thô ráp, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm đau nàng, Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy trái tim bị gì đó đánh trúng, khiến vành mắt nàng đột nhiên đỏ lên.

“Nương.” Giọng nói run run, nàng ngước đôi mắt sương mù nhìn Đỗ Kim Hoa, trên hàng mi dài hiện lên vệt nước, “Nương đối với con thật tốt, con không ngờ nương với con tốt như vậy.”

Đã lớn như vậy, Hầu phu nhân không ôm nàng được mấy lần, nhiều nhất là để nàng tựa đầu gối một hồi. Nhưng nàng là một hài tử dính người, từ nhỏ đã muốn phụ mẫu gần mình, hôn nàng, ôm nàng một chút, cười nói chuyện với nàng nhiều hơn, mang theo nàng không rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.