Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
An Nhi là nhi tử một tuổi rưỡi của bọn hắn. Cố Đình Viễn cảm thấy nhi tử quá nhỏ, nếu như An Nhi lớn hơn một chút, có thể giúp đỡ hắn khuyên nhủ mẫu thân.
“Là ai hại ta?” Hắn nhắm mắt lại, liên tục suy đoán, đối phương rốt cuộc có ý đồ gì, làm sao có thể thoát thân?
Tiếng gà gáy xuyên qua bóng tối, mang bình minh đến.
Trần Bảo Âm vẫn đang ngủ thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, Đỗ Kim Hoa đang nằm cách một bức màn vẫn chưa dậy, cho nên chỉ có thể là Tiền Bích Hà đang làm bữa sáng.
Không lâu sau, Đỗ Kim Hoa cũng thức dậy. Sột soạt mặc quần áo. Sau đó, có cái gì bị di chuyển, truyền đến âm thanh lôi kéo nặng nề, nghe giống từ dưới giường truyền tới.
Lại một âm thanh nữa, là âm thanh đồng chu va chạm vào nhau. Trần Bảo Âm nhắm mắt lại nghĩ, thì ra bà đem tiền giấu ở dưới giường.
Đỗ Kim Hoa hôm nay sẽ lên trấn may quần áo cho Bảo Nha. Bà đếm đi đếm lại, lấy ra ba trăm văn tiền. Ban đầu, bà định chi 400 văn may cho Bảo Nha hai bộ xiêm y thật đẹp, nhưng bây giờ Kim Lai muốn đọc sách, Đỗ Kim Hoa cắn răng đành để Bảo Nha chịu thiệt thòi.
Gọi kỹ ba trăm văn tiền rồi đẩy hũ trở lại gầm giường, Đỗ Kim Hoa dừng lại một chút, rồi lại kéo nó ra. Đếm thêm 20 văn gói lại với 300 Wen vừa rồi. Kéo thêm một vài phân vải để làm khăn lau cho Bảo Nha. Nghĩ đến đôi chân nhỏ nhắn mỏng manh của Bảo Nha, bà sẽ tự làm cho nàng một chiếc khăn lau chân.
Lại đẩy cái hũ xuống gầm giường, Đỗ Kim Hoa đứng dậy phủi đất trên người. Nghĩ đến Bảo Nha phải chịu thiệt thòi, bà đứng dậy đi ra khỏi phòng với vẻ mặt ủ rũ.
Đi tới chuồng gà, bước vào, sờ soạng một lúc thì thấy hai quả trứng. Cầm trứng còn nóng hổi, bà mắng: “Vô dụng! Đến trứng cũng không đẻ! Các ngươi có ích lợi gì? Ngày mai ta giết hết lấy thịt ăn!”
Trong nhà nuôi năm con gá, hôm qua đã giết thịt một con, còn lại bốn con chỉ đẻ được hai trứng, Đỗ Kim Hoa không hài lòng.
Trong bếp, Tiền Bích Hà đang đốt lửa run tay, mu bàn tay chạm vào bếp khiến nàng rít lên một tiếng đau đớn, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nàng mím môi, lặng lẽ lau nước mắt, lặng lẽ nhìn ngọn lửa hừng hực hừng hực trong bếp, chất củi vào bếp một cách máy móc.
“Nấu một quả trứng cho Bảo Nha.” Một lúc sau, tiếng bước chân đến gần, Đỗ Kim Hoa bước vào, đưa một quả trứng.
Tiền Bích Hà ngẩng đầu đưa tay nhận lấy: “Vâng, nương.”
“Sau này không cần dậy sớm như vậy.” Đỗ Kim Hoa đang muốn rời đi, chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu nói: “Từ nay về sau, mỗi ngày ăn hai bữa, một buổi trưa và một bữa tối.”
Tiền Bích Hà sững sờ một lúc sau đó cúi đầu: “Vâng, nương.”
“Công việc ruộng vườn không nhiều, ăn ít cũng không chết đói.” Đỗ Kim Hoa cầm một quả trứng cất đi, vừa đi vừa lải nhãi: “Nuôi một thư sinh trong nhà, cả nhà không thắt lưng buộc bụng, có mà nuôi cái rắm!”
Răng rắc! Cành cây trong tay bị bẻ gãy, đôi mắt của Tiền Bích Hà bị ngọn lửa phản chiếu làm cho sáng lên.
Bữa sáng là cháo trắng, như thường lệ, thêm ba cái bánh bao.
Nửa cái bành bột mỳ và một quả trứng luộc trong tay Trần Bảo Âm trở nên khác hẳn. Lan Lan chỉ dám liếc nhìn, nước miếng của Kim Lai và Ngân Lai nhỏ xuống tới tận mu bàn chân.
“Lau nước miếng đi!” Đỗ Kim Hoa mắng, “Cô cô cháu biết chữ, cháu biết chữ sao? Biết đọc sách mới có thể ăn trứng!”
Kim Lai nói: “Nãi nãi, cháu cũng có thể đọc, cháu có thể viết chữ Trần.”