[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày

Chương 30: Chương 30: Kiếm tiền, bắt đầu kiếm tiền! (2)




NDTT

Khi làm phục dịch ở tây trận. Bởi vì sau khi mưu phản bị lưu vong, thì thiếu ăn uống, còn làm công việc nặng nhọc khổ cực nhất. Ngày được đưa về, người ở tây trận bên kia nghĩ rằng hắn không thể sống sót cũng không có tâm tư muốn thu dọn thi thể của hắn. Bây giờ có thể tỉnh lại, có thể thấy người này thực sự có khát vọng sống mãnh liệt.

“Chàng ở nhà rảnh rỗi chăm sóc mấy con gà một chút.” Diệp Gia trầm ngâm một lát, rủ mắt xuống, ra nhiệm vụ cho hắn một cách vô tình: “Đó là tài sản quý giá nhất của gia đình ta ngoại trừ lương thực. Nhất định phải cho ăn tốt.”

Yết hầu của Chu Cảnh Sâm trượt lên xuống một lát, do dự gật đầu nhẹ: “… Được.”

“Cho ăn như thế nào?”

“Giống như chàng, cho ăn ngô.”

Nam nhân: “…”

Diệp Gia gật gật đầu, Dư thị đã đợi ở bên ngoài. Nàng đi ra, mẹ chồng nàng dâu hai người vội vã đi lên trấn.

Lúc này trên trấn có rất nhiều người. Không mưa, trên trấn tất nhiên náo nhiệt hơn. Rất nhiều nông hộ đến từ nông thôn lên trấn mua cày bừa nông cụ cho vụ xuân, cũng có thương nhân từ bên ngoài đến gánh hàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao hàng.

Diệp Gia và Dư thị hai người chen vào trong đó, ánh mắt liếc nhìn hai bên. Hôm nay có nhiều cửa hàng mở hơn, Diệp Gia phát hiện, Lý Bắc trận vẫn còn chưa có cửa hàng điểm tâm. Có lẽ vì có chợ ngói, cửa hàng mở ra, chỉ có vài khác xem hàng ở bên trong. Dù sao đồ trong cửa hàng tất nhiên sẽ đắt hơn so với chợ ngói. Trừ phi trong chợ ngói không có đồ bọn hắn mới đến cửa hàng xem.

Dư thị có chút sợ người, sợ hãi rụt rè nên đi rất chậm. Diệp Gia đi mấy bước phải dừng bước lại đợi bà ấy.

Khi các nàng đến tiệm thợ rèn, chảo chiên lớn đã được làm xong. Lần trước Diệp gia đã trả tiền công trong một lần, thợ rèn cũng khách sáo với khách sảng khoái giống như nàng. Làm cho Diệp Gia hai cái xẻng sắt giống như xẻng nước không lấy tiền.

Cái xẻng sắt này tất nhiên là chủ ý của Diệp Gia, tại hình cái xẻng này thuận tiện hơn so với cái xẻng trong nhà.

Dư thị ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cái xẻng và cái chảo này có hình dáng khác lạ. Nhưng bà ấy đã quen đạo lý ngậm miệng, chuyện bếp lò bà ấy hoàn toàn không biết cũng không chỉ đạo mù. Đi lên trước vừa muốn khiêng chảo lên vai. Diệp Gia lại sợ bà ấy khiêng không nổi, nên khiêng chung với bà ấy. Vừa khiêng vừa nói: “Thiếu cái nắp nồi, tìm thợ đan tre nứa, đan giỏ trúc để bánh.”

“Vậy khi nào chúng ta buôn bán?” Dư thị nhìn cái chảo lớn, nghĩ tới bánh củ cải sợi buổi sáng đã ăn. Chưa kể đúng là rất ngon. Đây cũng là nguyên nhân bà ấy không lên tiếng cả một đường. Đồ tốt tất nhiên là bán được: “Gia nương, nếu như nhà ta làm bánh thì bán bao nhiêu văn tiền một cái?”

“Mai sẽ làm, kiếm tiền thì phải làm sớm, càng kéo dài càng không làm tiếp được.” Cái chảo này mặc dù nặng, nhưng cũng không phải không khiêng nổi. giơ lên như vậy còn không dễ đi, Diệp Gia định tự mình khiêng: “Mấy ngày trước ta đã lên trấn đi dạo bốn năm lần, bánh của ta định giá sáu văn tiền.”

“Sáu văn?” Trái tim Dư thị nhảy một cái, khổ cho tới bây giờ, Dư thị không còn là Cảnh vương phi tùy tiện khen thưởng bí đỏ lúc trước: “Lý Bắc trấn rất nghèo, bách tính ở đây có thể bỏ ra sáu văn để mua bánh sao?”

Nếu là bà ấy, bà ấy cũng không nỡ móc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.