[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày

Chương 38: Chương 38: Mở quán nhỏ kiếm sống (2)




NDTT

Thật ra đại trang heo làm món kho sẽ càng ngon hơn, cũng càng có thể bớt mùi. Nhưng Chu gia không có gia vị kho, nàng muốn làm cũng chỉ có thể xào. Hoặc là chiên nướng, nồi chiên lớn thoa chút dầu là có thể chiên ruột già, chấm chút đồ chấm, ăn cũng rất ngon.

Nghĩ như vậy, Diệp Gia cắt đại tràng thành mấy đọa, nấu một lần trước để khử mùi khử tanh. Đúng lúc sữa dê cũng nấu xong, Diệp Gia rót cho mình và tiểu hài nhi một chén. Hai người bưng bát uống xong ở bên ngoài. Để Dư thị và Chu Cảnh Sâm cũng đi rót uống.

Người nhà Chu gia chấp nhận sữa dê cũng rất nhanh, uống mấy ngày đã quen vị, chưa kể, sữa dê đúng là nuôi người.

Đừng nói tiểu hài tử là rõ ràng nhất, ngay cả Dư thị cũng cảm thấy chân tay mình ấm áp hơn nhiều. Nhìn nhi tử thời gian trước gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, bây giờ cũng dần dần có chút thịt. Bà ấy quan sát nhi tử hồi lâu, vốn đã tuấn tú vượt trội bởi vì gầy gò mà hiện ra mấy phần lăng lệ.

Giữa trưa, Diệp Gia chỉ cắt một đoạn đại tràng xào lăn.

Không có ớt, chỉ có thể mua chút thù du ở chợ ngói, để có mùi cay nồng thơm nức. Vốn dĩ Dư thị còn kiêng dè vì thứ này là lòng heo, không thể hạ đũa xuống. Nhìn thấy nhi tử xưa nay tỉ mỉ cẩn thận gắp một đũa nhét vào trong miệng, bà ấy cũng không làm kiêu. Gắp một miếng thả vào trong miệng nhai, chút mùi hôi cơ bản đã bị mùi cây nồng che đậy. Đại tràng heo ở trong miệng càng nhai càng thơm.

Thứ như đại tràng heo, người thích thì thích muốn chết, người không thích thì một miếng cũng không nuốt trôi. Thật sự có thể chấp nhận, vậy thì không phải chuyện một đũa. Dư thị rõ ràng đã sáng mắt lên.

Sau bữa ăn trưa, Dư thị no đến mức không dời nổi bước chân. Chu Cảnh Sâm có lẽ là đã uống cháo đến mức trong miệng nhạt nhẽo, ăn liên tục ba bát cơm. Đĩa đại tràng heo xào lăn kia cũng không còn thừa lại chút nào, hai đĩa thức ăn chay còn lại thì vẫn còn dư một chút, bị Nhuy Tả Nhi làm đồ ăn vặt. Dư thị tay chân chịu khó cầm chén đĩa xuống rửa, Diệp Gia mịt mờ liếc mắt nhìn bụng của Chu Cảnh Sâm, ngước mắt đối diện với hắn.

Nam nhân trầm tĩnh giống như cái bóng hiếm khí lộ ra vẻ lúng túng trên mặt. Bốn mắt nhìn nhau với Diệp Gia, hắn cong cong con mắt lên cười.

Diệp Gia: “…” Người này có phải da mặt dày thêm rồi không?

Buồi chiều không rảnh rỗi.

Vẫn là phân công làm việc, trước tiên Diệp Gia nhào xong bột mì, Dư thị bên kia rửa củ cải xong thì cùng nhau cắt với Chu Cảnh Sâm. Mặc dù khả năng dùng đao của bà ấy không tốt nhưng cắt chậm cũng có thể cắt một chút. Diệp Gia bên kia vì mì vắt xong, bọn hắn bưng từng chậu củ cải sợi tới nhúng nước. Dùng gạc vắt bớt nước sau đó Diệp Gia thêm gia vị điều chỉnh nhân bánh.

Dư thị đúng là không có thiên phú trong việc nấu ăn, làm bánh bột ngô không khó, bà ấy làm mấy cái cũng không được. Đứng ở bên cạnh sợ làm hỏng đồ cái gì cũng không dám đụng, một mình Diệp Gia làm cũng không thể nào làm được nhiều như vậy. Vẫn là Chu Cảnh Sâm gãy chân ngồi ở bên cạnh quan sát, quan sát một lần là học được.

Diệp Gia nhìn thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đảo quanh người hắn.

“Sao vậy?” Chu Cảnh Sâm bị nàng vây quanh bật cười, ngẩng đầu, vô tội nhìn về phía nàng.

Diệp Gia tặc lưỡi, rất thẳng thắn ép người làm: “Chàng tiếp tục làm. Hôm nay ta làm một trăm hai mươi cái, chàng làm tám mươi cái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.