[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày

Chương 6: Chương 6: Thật sự không thể thấy chết mà không cứu (2)




NDTT

Diệp Gia lục lọi tất cả căn phòng này một lần. Ngoại trừ phòng Chu Cảnh Sâm nằm, có thể nói là đào sâu ba thước. Đừng nói là đồng bạc, ngay cả một xu cũng không có.

Ba gian phòng nhỏ không lớn, chỉ cần nhìn một chút là thấy hết toàn bộ. Vạc lương thực đặt ở phòng bếp, bị khóa chặt. Nàng mới đi mở nắp, không hề ngạc nhiên chút nào, đáy vạc chỉ còn thừa lại một lớp hạt cao lương.

Không có tiền, không có thức ăn, không có đất, không có dê, ở thôn nghèo tây bắc, một quả phụ, một tiểu hài nhi cộng với một nam nhân phục dịch. Đây gọi là gì? Mục tiêu xóa đói giảm nghèo sao? Yên lặng thở ra một hơi, sau một hồi lâu bình tĩnh tâm lý mới nuốt xuống những lời thô tục muốn nói ra khỏi miệng.

Than thở nửa ngày, Diệp Gia quay người trở lại phòng ngủ. Cuối cùng móc chiếc hộp gỗ nhỏ ra từ trong hốc tường.

Đây là hộp trang sức mà nguyên chủ cất giấu, đồ bên trong lúc đầu Diệp Gia không muốn động đến. Cũng không phải là không nỡ, dù sao người cũng sắp chết đói rồi, ai còn đeo đồ trang sức? Mà là nguồn gốc của những thứ này bất chính, là Trình Phong cho. Theo lý thì nên trả lại, nhưng lúc này không đoái hoài tới điều gì khác. Mở ra, bên trong có hai đôi khuyên tai bạc to bằng móng tay, một chiếc vòng tay bạc dày như chiếc đũa cộng với một chiếc trâm bạc cầm chắc tay.

Cầm lấy trâm bạc cắn một cái, cũng không biết có phải là bạc nguyên chất hay không. Nếu như đều là làm bằng bạc nguyên chất, chắc là sẽ có chút giá trị. Vàng bạc ở bất kì triều đại nào cũng là ngoại tệ mạnh, Diệp Gia đang suy nghĩ đợi lát nữa lên trấn đi cầm đồ. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Dư thị khóc.

Cất đồ vào trong ngực, Diệp Gia vội vàng vén rèm đi qua.

Nhắc mới nhớ, phòng cách vách có một người đang nằm, đúng là quên mất Chu Cảnh Sâm mấy ngày trước cũng được khiêng về người đầy máu. Không biết ở Tây trấn xảy ra chuyện gì, khi khiêng về chỉ có hít vào mà không có thở ra. Hai người là vợ chồng, theo lý mà nói Chu Cảnh Sâm không nên nằm ở trong phòng của Dư thị. Nhưng nguyên chủ ghét bỏ trên người hắn toàn là máu, y phục bẩn thỉu. Chặn cửa lại, không để cho người ta mang vào phòng.

Dư thị tính tình yếu đuối, lại ăn nói vụng về. Nguyên chủ thì hung ác, nàng ấy không thể làm gì được, nói còn nói không thắng. Chỉ có thể lau nước mắt khiêng nhi tử vào phòng mình. Bởi vì đại phu đã dặn dò không thể động đậy, đến lúc này, Chu Cảnh Sâm đang nằm ở phòng phía tây. Nhi tử mười chín, mẹ con ngủ chung một phòng cũng không tốt lắm. Dư thị hết cách, nên mang theo tiểu tôn nữ nằm trên đất ở phòng chính.

Diệp Gia: “…”

Không thể không nói, nhớ tới chuyện này, nàng bắt đầu bái phục tấm lòng của Chu Cảnh Sâm. Nếu như người khác dám đối xử với chất nữ và mẹ của nàng như vậy, nàng không chơi chết người đó là không được. Nhưng nghĩ lại, ở thời cổ đại, việc bị chồng vứt bỏ đã là sự trừng phạt lớn nhất đối với nữ tử. Cho dù có phải là nữ tử sai hay không, chỉ cần bị chồng vứt bỏ, thì sẽ bị người ta châm chọc suốt cả đời.

Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ nguyên chủ ở trong mắt Chu Cảnh Sâm chính là tôm tép nhãi nhép nhảy nhót tưng bừng. Không lọt vào mắt, tất nhiên không để trong lòng. Ngày bình thường để mặc nàng nhảy, kiếm được chút tiền lại không bị thương và nguy hiểm, để mẫu thân vui và thể hiện lòng hiếu thảo.

Thôi, nếu thật sự là như vậy thì dễ xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.