[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày

Chương 20: Chương 20: Tính tình nàng thô tục, nhưng tướng mạo là hạng nhất (4)




NDTT

Lúc trước vì làm xà phòng thủ công, Diệp Gia đã đặc biệt đi tìm hiểu vật liệu. Người cổ đại dùng xà phòng thơm, sử dụng chất tiết tuyến tụy của lợn kết hợp với xà phòng để chế tạo. Một miếng xà phòng lớn có chi phí cao, nhưng khi kết hợp với tuyến tụy lợn, có thể chế tạo ra khoảng mười miếng xà phòng thơm. Nhưng thứ này chỉ có nhà giàu ở thời cổ đại mới dùng được, giá cả rất cao. Diệp Gia nhíu mày, Lý Bắc Trấn không có thị trường này…

Nhưng cũng chưa chắc, Lý Bắc Trấn ở vùng biên giới. Nơi này có con đường thông hướng với quốc gia trung á, có rất nhiều thương đội qua lại. Có bản lĩnh đi đường này đều là đại thương đội, không thiếu tiền, nếu có thể được thương đội mua đồ, có lẽ sẽ kiếm được tiền nhanh.

Nghĩ như vậy vẫn có khả năng thành công. Nhưng mà nếu như mục tiêu nhằm vào thương đội qua lại, thì đồ phải tốt.

Trong lòng Diệp Gia hiện lên suy nghĩ, lập tức có kế hoạch. Nhưng mà thò tay vào túi, kế hoạch cũng chỉ có thể để đó. Cả nhà còn phải ăn từng miếng cơm, tiền phải dành dụm từng đồng. Phải nghĩ ra cách nào đó để kiếm được một khoản tiền trước.

Thời tiết tây bắc rất lạnh, đây cũng đã giữa tháng hai nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ấm lại.

Thời tiết âm u, đi đến nửa đường, một trận gió có thể thổi cho tai Diệp Gia đông cứng. nàng rụt cổ lại, bước nhanh đi về phía Vương gia thôn. Đợi quay lại Chu gia, mới vừa vào cửa, một trận mưa lớn đổ xuống ào ào. Diệp Gia không ngờ lại bị ướt sũng.

Cùng lúc đó, đông phòng Chu gia.

Dư thị nhìn nhi tử vất vả lắm mới tỉnh lại, khuyên nhủ: “Doãn An, nương biết rõ oan ức trong lòng con. Chuyện ép con cưới Diệp thị đúng là do nương vội vã, nhưng nương rất sợ! Cha con, bốn huynh đệ của con và mấy đứa cháu của con tất cả đều đã chết rồi! Đến nơi không thấy mặt trời này, Chu gia ta chỉ còn lại một dòng độc đinh là con. Sức khỏe con cũng không tốt, nếu như con xảy ra mệnh hệ gì, con nói nương và Nhuy Tả Nhi phải làm sao đây?”

Dư thị khóc lớn, thực sự sợ hương hỏa của Chu gia sẽ cắt đứt trong tay bà ấy.

“Nương biết con nhớ Minh Hi. Các con đính hôn từ nhỏ còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm tất nhiên sâu sắc. Nhưng chuyện này không phải vì hết cách sao!” Bà ấy vội la lên: “Chu gia suy bại, Cố gia thì vẫn vinh quang lừng lẫy. Cố Minh Hi cơm ngon áo đẹp, có thế nào cũng sẽ không tới vùng đất nghèo nàn này tìm một người lưu vong như con. Tại sao con lại nghĩ quẩn như thế?!”

“Mẫu thân.” Chu Cảnh Sâm bất đắc dĩ nói: “Không liên quan gì đến Cố cô nương.”

“Nếu không phải vì Cố Minh Hi, vậy tại sao?”

Một mình Dư thị chống đỡ đến bây giờ, đã đến cuối: “Gia nương quả thực hơi thô tục, nhưng tướng mạo hạng nhất, còn xinh đẹp hơn Cố Minh Hi chút! Nếu con chê nàng ngu dốt, không thích tính tình của nàng. Sinh một đứa trước cũng được. Tương lai giữ ở bên cạnh tự dạy là được. Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn hương hỏa trong nhà bị cắt đứt như vậy sao? Con nói xem tương lai nương phải đối mặt với liệt tổ liệt tông của Chu gia như thế nào…”

“Nghe lời, chuyển qua trước.” Dư thị cũng không muốn ép hắn, nhưng tình thế bắt buộc không thể không làm vậy: “Con không thích một phụ nữ nông thôn như nàng nương hiểu, nhưng tình hình trong nhà bây giờ, có thể lấy được nàng đã là vét sạch vốn liếng. Con cứ ở với nàng…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.