NDTT
Miệng bà ấy run rẩy, hơn nửa ngày cũng không dám nói lời nào. Vừa rồi trong lòng còn trách con dâu làm càn, lúc này mất mặt nhìn về phía Diệp Gia. Từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp thành đàn với nô bộc, bà ấy làm sao hiểu được những điều này? Một khi gặp nạn mới cảm thấy mình là một kẻ vô dụng.
“Thôi.” Thấy bà ấy sắp rơi nước mắt, lão đại phu không nói nhiều nữa, bảo bà ấy đi tìm rượu tới.
Dư thị lập tức ngỡ ngàng: “Rượu? Cần rượu làm gì?”
Lão đại phu đang muốn nói gì đó, quay đầu thấy Diệp Gia bưng một bát rượu mạnh vội vàng trở về từ bên ngoài.
Diệp Gia vẫn biết những kiến thức thông thường về việc giảm sốt trong gia đình bằng phương pháp vật lý. Vừa rồi nghe đại phu nói người đang sốt cao, nàng lập tức ra ngoài mượn rượu.
Ở chỗ tây bắc này, nhà nào cũng sẽ chuẩn bị chút rượu mạnh. Bởi vì vào dông giá rét, uống một ngụm rượu mạnh, hơi nóng từ bụng có thể sưởi ấm toàn thân. Cho dù là đàn ông hay là phụ nữ đều thích uống, cũng chỉ có Chu gia từ ngoài đến không quen uống rượu mạnh nên trong nhà không có. Nhưng mà Diệp Gia có danh tiếng không tốt trong thôn. Đi mấy nhà mới mượn được một bát, vội vàng bưng về nhà.
Lão đại phu ngửi mùi, tán thưởng nhìn Diệp Gia. Không quan tâm Dư thị, bảo nàng nhanh bưng rượu tới. Lúc này có lẽ cũng hiểu được gia đình này ai dùng được, ông ấy dứt khoát nói hết những lời muốn nhắn nhủ lại cho Diệp Gia.
Vừa nói vừa sai Diệp Gia cởi y phục của người trên giường: “Nếu như buổi chiều hắn sốt cao, ngươi lấy vải nhúng vào rượu rồi lau dưới nách, chân, cổ, tứ chi của hắn. Lau nhiều vài lần, có thể sẽ hạ sốt.”
Diệp Gia gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu. Lão đại phu lại đi đến bên cạnh bàn viết phương thuốc cho nàng: “Cũng coi như là trong cái rủi có cái may, tướng công của ngươi mặc dù bị thương nặng, nhưng chân gãy đã được nối lại kịp thời hoàn hảo. Cứ chăm sóc như thế, tương lai cũng không cần lo bị què.”
Diệp Gia bị bốn chữ ‘tướng công của ngươi’ làm cho hơi lúng túng, mím môi một cái, cảm ơn đại phu. Dư thị bên cạnh thở phào nhẹ nhõm. Cả gia đình vội vàng cảm ơn lão đại phu, lão đại phu lại để lại một bình thuốc trị vết thương ngoài rồi sửa soạn lên đường về phủ.
Tiền xem bệnh cộng với tiền bốc thuốc, tổng cộng là một lượng rưỡi.
Tính tiền, Dư thị xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, tất nhiên không có tiền để trả. Đứng ở một bên úp úp mở mở một lúc lâu. Là Diệp Gia trả số tiền này. Không nói đến việc nàng trả tiền một cách thoải mái khiến Dư thị cực kì kinh ngạc, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm nàng. Diệp Gia đưa lão đại phu ra ngoài, nhân tiện đi lên trấn bốc thuốc.
Xe lừa gọi tới vẫn chưa đi, bây giờ đúng lúc tiễn lão đại phu.
Lên thị trấn, Diệp Gia đưa lão đại phu về y quán trước, còn mình thì quay lại tây nhai.
Đợi Dư thị được phát tiền lương là không được, vậy kho lương thực trống không kia sẽ khiến Diệp Gia không ngủ yên vào ban đêm. Nàng một lúc mua năm mươi cân bột mì, năm mươi cân ngô. Củi gạo dầu muối các loại mua thêm một chút, nghĩ lại, đến một gia đình bắt bốn con gà con. Diệp Gia nghĩ thầm, gia súc cỡ lớn như dê bò nàng không nuôi nổi, nuôi bốn con gà con đẻ trứng làm lời vẫn được.