Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thừa dịp bà chủ bị người công cụ mê hoặc đến chết mê chết mệt, lởn vởn quanh ma bệnh với ánh mắt háo sắc, nàng một hơi mua toàn bộ áo lót, áo hai lớp, giày.
Nghèo có thể làm cho người ta phát huy khả năng đến vô hạn, vừa mở miệng đã trả giá toàn bộ xuống một nửa. Chủ cửa tiệm may quần áo tiễn hai người ra ngoài mà sắp khóc. Nhưng cũng may An Lâm Lang mua nhiều, áo lót hai bộ, giày hai đôi, cộng thêm áo khoác, áo khoác dày, tổng cộng cũng trả hai lượng bạc. Vốn mua nhiều là sẽ giảm giá, chủ tiệm sau khi tính toán tỉ mỉ cũng không lỗ.
An Lâm Lang thay đồ ngay tại chỗ, giày cũng mang mới. Áo khoác cũ không nỡ ném, vo tròn rồi đặt trong sọt trúc trên lưng Chu Công Ngọc.
Áo khoác mới có màu xanh, không phải thẩm mỹ của An Lâm Lang xảy ra vấn đề, mà là thẩm mỹ của địa phương nhỏ là như vậy. Cứ xanh xanh đỏ đỏ là đẹp, xiêm y màu xanh biếc này đã là loại khiêm tốn nhất trong tất cả xiêm y.
Nhưng mặc dù như vậy, An Lâm Lang mặc lên người vẫn có loại khí chất thôn nữ đón Tết. An Lâm Lang đã là kiểu người có nước da thiên trắng trong số những người da vàng bình thường, làn da trắng màu ngà voi trong truyền thuyết vẫn không thể chống đỡ được bộ đồ.
Phỏng chừng loại xiêm y có nét quê mùa quá nồng đậm, không ai có thể chống đỡ được.
An ủi mình như vậy, người bên cạnh đột nhiên đặt giỏ trúc xuống đất một cái cạch. Lấy vải cũ gói lạp xưởng lại, đặt qua một bên. Liếc mắt nhìn người bên cạnh có ống tay áo cùng màu, ánh mắt An Lâm Lang theo cánh tay thon dài của hắn rơi xuống trên mặt hắn... Về phần cái tên mà đến bao bố cũng mặc ra được khí chất vàng ngọc, không có nằm trong phạm vi người bình thường mà nàng nói.
Khoan hãy nói, ma bệnh trông gầy gò cao cao nhưng sức lực cũng không tệ. Từ thôn đi đến trấn ít nhất cũng phải tầm bảy tám cây số, mà người này đi theo không rên một tiếng nào, đến trấn theo nàng đến nơi này nơi kia, cũng không xuất hiện kết quả ngã xuống đất không dậy nổi.
Bệnh Schrodinger cũng lạ phết.
Chuyện rao bán lạp xưởng để sang một bên, lần này An Lâm Lang lên trấn là đến xem cửa tiệm đồ ăn.
Vì thế nàng mang theo Chu Công Ngọc đi dạo trong Ngõa thị, quán ăn trong Ngõa thị không ít, từ cửa tiệm đầu tiên mở cửa cho đến cửa sau của Ngõa thị, An Lâm Lang đếm thử cũng có khoảng tầm mười sáu cửa tiệm. Trong đó bán nhiều đồ ăn sáng, phần lớn là bán bánh bao một đồng một cái, to bằng nắm tay. Hai đồng một bát cháo, cháo gạo trắng, bát nước lớn. Đoạn giữa của Ngõa thị mới có quán ăn của thương khách nghỉ trọ qua đêm.
Hai người chưa đi vào nhưng từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy trên bàn bên trong đại sảnh có bày mâm. Chỉ một ít đồ ăn Tây Bắc, món mặn rất ít loại dưa muối rau khô. Cũng có thịt và thịt còn rất nhiều. Thương khách lui tới làm ăn phát đạt, không thiếu chút tiền ăn thịt. Chỉ là chủ quán mang lên đều là thịt hầm. Hầu hết là bán theo số lượng, chỉ để lấp đầy bụng, không quá tinh tế.
Nhìn từ đầu đến cuối hết một lần, trong lòng An Lâm Lang đã nắm chắc. Nếu nàng mở cửa tiệm ở Ngõa thị, giá cả sẽ bị ép với lời rất thấp mới bán đi được. Nhưng kiếm đều là tiền mồ hôi nước mắt, không phải là tiền vất vả.
Về phần quán ăn thì có thể mở nhưng đã hỏi tiền thuê trên con đường này. Không có hai mươi lượng không thuê được.