Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thứ ông cụ đang cầm là nấm cục đen. Loại nấm này nom hơi sợ, đen đen bẩn bẩn, trông hệt như gỗ mục nhưng trông dáng vẻ quý như vàng của An Lâm Lang, ông Phương lại tiết lộ một thông tin gây sốc: “Thứ này hình như sau núi có cả đống đấy.”
Nấm cục đen vốn chỉ có một vài nơi tại núi An-pơ và Himalaya với phía tây Ba Thục. Những vùng lân cận rất ít khi thấy nó. An Lâm Lang vốn nghĩ nhặt được mấy cây đã là vận may từ trên trời rớt xuống rồi!
Câu nói bất ngờ của ông Phương khiến nàng nghe xong mà đơ luôn: “... Cha cha nói thật ư?”
“Thật mà.” Ông cụ dĩ nhiên không nói láo nhưng cũng bị giật mình bởi sự mừng rỡ của An Lâm Lang, ông cụ thận trọng hỏi: “... Đó là thứ gì quý lắm à?”
Dĩ nhiên là quý rồi!
Sau này thứ đó có thể bán ra với cái giá trên trời đó!
Nhưng nhìn dáng vẻ của ông Phương, lại nghĩ người trên trấn cũng không biết, An Lâm Lang giật mình, lấy một cây nấm cục đen ra. Thứ này không thể lẫn lộn với những loại nấm khác, rất dễ xảy ra chuyện.
Nàng giơ cây nấm lên hỏi: “Cha phải nhìn kĩ nhé, có phải trông như vậy không?”
Sau khi bà Phương gặp chuyện, phòng đông chẳng mấy khi đóng chặt cửa.
Lúc này, Chu Công Ngọc vừa nghe tiếng đã bưng chén thuốc đi ra từ bếp sau, vừa lúc thấy An Lâm Lang đang cẩn thận nhặt nhạnh mấy cây nấm dại. Sơn hào hải vị thời xưa nhắc đến, sơn trân hầu đầu, ý nói đến nấm đầu khỉ. Thực chất những loại nấm dại đen đen bẩn bẩn như những loại này không được tính vào, nhưng dù không đáng mấy đầu thì những người thích sưu tầm sản vật núi rừng cũng sẽ nhận.
“Mắt ta còn tinh lắm, đúng là nó đó.”
“Vậy nếu cha rảnh rang thì cứ hái về hết nhé!” An Lâm Lang thu dọn sạch sẽ rồi đứng dậy: “Con làm ít đồ, bán được!”
Ông cụ giật mình, bán được thì tốt!
Bán được là có hi vọng rồi, ông Phương vội gật đầu, hứa ngày mai sẽ đi hái về cho nàng.
An Lâm Lang gật đầu, giao việc rửa nguyên liệu lại cho con bệnh đang hóng hớt, rồi rửa mặt chạy sang bên cạnh mua gà về. Nàng tốn ba mươi văn tiền mua một con gà mái. Hàng xóm thấy nhà họ Phương đáng thương quá nên vội nhận lấy ba mươi văn tiền, rồi đưa gà cho An Lâm Lang.
Đôi khi máu mủ ruột già còn chẳng bằng hàng xóm tốt tính.
An Lâm Lang xách gà về, dùng dao chẻ củi cắt cổ gà rồi thuần thục bắc nước nấu gà. Chu Công Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế lau sạch từng cây nấm dại đen thùi lùi, mắt liếc nhìn sang. Nha đầu này nom thì có vẻ chân yếu tay mềm nhưng xuống tay lại rất dứt khoát. Cuộc sống nghèo khổ quá, An Lâm Lang đến cả máu gà cũng không bỏ qua, hứng đầy nửa chậu gốm.
“... Giữ lại máu gà làm gì?” Chu Công Ngọc lau tay một lúc, không nhịn được hỏi.
An Lâm Lang ngạc nhiên nhìn hắn: “Để ăn đó.”
Hắn sợ hãi: “Máu gà mà cũng ăn được á?”
An Lâm Lang càng sửng sốt hơn: “Sao máu gà lại không ăn được?”
Chu Công Ngọc: “...”
Cả hai bốn mắt nhìn nhau, An Lâm Lang mặt không biến sắc, tiếp tục nhổ lông, chẳng mấy chốc con gà đã được làm sạch. Nàng ra bếp sau lấy thớt đặt xuống đất, chém con gà thành hai nửa. Cuộc sống khốn khó, phải tiết kiệm mới được. Một con gà mái ba mươi văn tiền phải chia ra hai bữa ăn. An Lâm Lang cất một nửa con gà đi, rồi quay lại tiếp tục bình tĩnh chặt gà.
Chu Công Ngọc đứng cạnh nhìn, yên lặng đến lạ.