Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương ma ma thuận miệng hứa rồi: “Đến Vương Gia, ta sẽ nói giúp sự tình với quản gia. Quản gia có dùng ngươi hay không thì phải xem năng lực của nhà ngươi.” Làm yến tiệc cũng không phải chuyện nhỏ, chuyện này liên quan đến tương lai của trưởng nữ, tuyệt đối không được phạm sai lầm, nếu không đến ta cũng sẽ chịu thiệt!”
An Lâm Lang vui mừng khôn xiết, lập tức hứa hẹn: “Mẫu thân yên tâm, chuyện không thể làm thì con nhất quyết không dám nhận.”
Trước khi đi, An Lâm Lang quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy có người đứng trong sân nên giật mình. Chỉ thấy người đàn ông đó mặc một chiếc áo khoác đã sờn một nửa, trên vai có một ít tuyết rơi. Những cây trúc xanh trong tuyết đứng thẳng, như thể được chạm khắc từ một cây ngọc bích.
Qua một lớp hàng rào, Châu Công Ngọc thấp giọng hỏi: “Mẫu thân sao rồi?”
An Lâm Lang đứng ở bên ngoài, còn chưa kịp nói, mấy bà đã chen vào: “Trời ạ, đây là nam tử nhà họ Phương sao?”
Đôi mắt nhìn Châu Công Ngọc sáng một cách lạ lùng. Người nhà quê chưa bao giờ thấy một người đẹp trai như vậy ở một nơi nhỏ bé thôn quê này: “Ôi chao, Người này đẹp như thần tiên vậy. Để ta nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi không có gì nghiêm trọng đâu, bà ấy chỉ bị ngã thôi.”bà ấy cũng mới tỉnh dậy rồi, từ nay về sau chỉ cần chăm sóc tốt là sẽ ổn thôi, nhất định không có chuyện gì.”
Biết người đã tỉnh, Châu Công Ngọc cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn. Hắn ta đã đứng bên ngoài ngôi nhà kể từ khi bà Phương được đưa về. Sức khỏe vốn đã yếu ớt, nay sắc mặt lại xanh mét. Sau khi cảm ơn mấy người phụ nữ, anh ta nặng nề ho lên một tiếng và quay trở lại căn phòng phía Đông.
Mấy người phụ nữ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn ta cho đến khi hắn đi khuất, sau đó họ vội vàng gọi An Lâm Lang rời đi.
Thời gian gấp rút. Bà Phương bị thương, ông Phương nhất thời không phát hiện An Lâm Lang đã biến mất. Mấy nữ nhân đưa An Lâm Lang đến đầu thôn, tình cờ được người nhà Trương Vương trong thôn cho đi nhờ xe vào trấn.
Đến phủ của Vương Viên Ngoại, người làm bếp vội vã chạy tới, vội vàng kéo hai bà vào bếp.
“Aido, Vương ma ma, Trương ma ma đã đi đâu vậy! Bếp sau không có người, sắp rối tung hết cả lên rồi!” “Quản gia ở sau phòng bếp, sắp phát điên lên rồi! Hỏi Phương thẩm đi đâu!”
“Quản gia sao lại hoảng hốt như vậy?”
Vương ma ma là ma ma phòng bếp, một người phụ trách mua đồ, một người phụ trách phòng bếp nhỏ. Tuy không được coi là đại quản lý nhưng ít nhiều lời nói cũng có vài phần trọng lượng. Chuyện là bà Phương gặp tai nạn, hai bà tình cờ gặp nên đã giúp Bà Phương đi gặp đại phu. Sau đó, lại tình cờ gặp ông lão Phương đến trấn để đòi bạc, nên mới có chuyện đến thôn Phương Gia.
Quản gia nghe chuyện kinh ngạc, tất nhiên lo lắng: “Phía sau phòng bếp làm sao vậy? Gọi toàn bộ quản gia tới!.”
Người nói cũng chỉ là một người phụ nữ đang nhóm lửa ở bếp sau, sao có thể biết nhiều như vậy. Bà ta hàng ngày làm việc dưới chướng của Vương ma ma vì vậy mà tự nhiên hướng về Vương ma ma. Vội vàng túm lấy Vương ma ma ở phía trước: “Lão tỷ, nhanh lên! Quản gia đang tìm người, hỏi người làm gì mà không quản việc!”
Vương ma ma không để ý tới những chuyện khác, vội vàng chạy lên phía trước.
“Buổi trưa khai tiệc, bây giờ đã là mấy giờ? Bếp sau xảy ra chuyện, quản gia vội vã tới mức liên tục đi vòng trong phòng thúc giục nhanh lên.”
Nói xong, một nhóm người băng qua đường đi đến gian bếp nhỏ.