[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi

Chương 16: Chương 16: Súp đậu (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nếu không phải vì bị tiểu nha đầu chẳng biết từ đâu nhảy ra này ngắt lời, bấy giờ đáng lẽ quản gia đã giao việc chuẩn bị bàn tiệc cho nàng ta rồi!

Ngẫm tới hai lượng bạc tiền thưởng, trong lòng con dâu khó chịu như có móng mèo cào. Nghĩ đến vừa nãy có nghe Vương mama nói cái gì mà con gái của thím hai thôn Phương Gia, ở Phương Gia có mấy thím hai cơ chứ? Không lẽ đang nói tới người vợ nhị phòng của ông hai què chân đấy ư? Vừa rồi đúng là Vương mama đã đưa thím hai về thôn Phương Gia. Nhưng nhà ông hai chỉ có một đứa con trai con bệnh tật kia, lấy đâu ra con gái?

Con dâu quay đầu thoáng nhìn sang mẹ chồng, thấy mẹ chồng cũng đang hoài nghi.

An Lâm Lang liếc mắt nhìn vợ Đại Phương, mạnh tay cắm phắt con dao xuống thớt. Mắt người phụ nữ kia co lại, rời mắt đi.

Bún chua cay cần chú ý tới vị chua và vị cay. Thời buổi này còn chưa có ớt, cho dù đã có người ăn thì ước chừng vẫn chưa được bày lên mâm. Trấn Vũ Nguyên cực kỳ hẻo lánh, hơn nữa vì đến ngày Đại Tuyết nên phố Tây cũng đã sớm đóng cửa, đi thử vận may cũng chưa chắc đã có.

May mắn thay, không có ớt thì vẫn có thù du. Thù du này cũng mang một chút vị cay. Để vị cay có thể tiết ra hết cỡ, An Lâm Lang cố tình chiên sơ qua trên nồi một chút. Đang ngại mùi nước tương không đủ tươi thì vừa hay dưới đáy bát vẫn còn thừa một chút tôm khô. An Lâm Lang nhúm lấy một nắm, đổ bầu dầu lên, trong nháy mắt, mùi hương kích thích vị giác người ta đã ngào ngạt khắp phòng bếp.

Vị chua cay tự nhiên kích thích, sau đó còn rắc đậu tương khô với lạc chiên vào, rải thêm một chút rau mùi để điểm xuyết.

An Lâm Lang không kìm được mà thở dài. Tương đậu tằm và ớt băm mới là linh hồn của ẩm thực Tứ Xuyên, rốt cuộc thì thù du vẫn thiếu đi một chút hương vị. Nước trong nồi vừa sôi lên thì ngay lập tức đổ bún khoai lang vào. Thời gian gấp rút, nàng chỉ nấu một bát. Một nắm bún nhỏ, để mềm rồi vớt ra.

Bỏ vào một cái bát lớn, đổ nguyên liệu lên trên, một bát bún chua cay nóng hổi được bưng đến trước mặt quản gia.

“Nếm thử đi.”

Quản gia vừa ngửi thấy mùi hương đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Người phụ bếp đứng bên cạnh vừa nuốt nước miếng vừa không quên giậm giậm chân, cả mẹ chồng lẫn con dâu đại phòng nhà họ Phương mặt mày xanh mét. Lượn lờ tới gần chọc ngoáy một câu: “Đây là cái thứ gì vậy? Đen thui như thế, cũng có thể ăn được à?”

Không có dầu ớt đỏ, màu sắc đúng là không được đẹp lắm. Nhưng An Lâm Lang là ai chứ, chính là một người có thể nấu cho nguyên liệu đạt tới hương vị hoàng kim cao cấp nhất chỉ dựa vào thiên phú. Mùi vị chua chua cay cay ấy giống như chiếc móc câu lơ lửng, khiến người ta phải chảy nước miếng. Quản gia cầm đũa lên gắp một miếng. Bún khoai lang được nấu dai mềm, vừa cho vào miệng đã tạo nên mùi vị chua cay độc đáo nở rộ nơi đầu lưỡi.

Sắc mặt quản gia lập tức thay đổi, như thể trong cổ họng có máy hút, ào ào hút lấy cả nửa bát nhỏ xuống bụng. Đậu phộng khô với đậu tương chiên vừa thơm vừa giòn, trộn lẫn trong sợi bún khoai lang màu nâu dai mềm này, hương vị thơm ngon kỳ lạ.

“Chính là cô.” Lau miệng xong, quản gia đặt tay lên bụng dạ đã ấm nóng, cảm thấy hài lòng thoả dạ.

Nói xong ông ta lại nghĩ đến một chuyện: “Chủ bạ Lâm là người phương Bắc, cũng là nhân vật có danh tiếng khắp trong ngoài trấn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.