[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi

Chương 8: Chương 8: Ta biết nấu ăn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khi ông Phương bất ngờ quay trở lại, thứ mà ông phải đối mặt chỉ là hai ngôi mộ người đã chết mười năm trước, người anh trai học ba mươi năm mà không thi đỗ bậc thấp nhất và một căn phòng đầy mùi nghèo nàn.

Nhà ông Phương cũng không phải nhà giàu gì, thật ra cũng chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, nếu không bọn họ cũng sẽ không nỡ cấp tiền nuôi con trai cả ăn học. Chỉ là từ khi đôi vợ chồng già đó qua đời, mọi thứ bị chia rẽ cả. Thậm chí ông Phương còn không có nhà để ở chứ đừng nói đến đất đai. Huynh đệ tỷ muội không những không quan tâm đến việc đệ đệ của mình bị gãy chân, vợ chồng huynh trưởng đi xa vạn dặm mới trở về, mà còn trách đệ đệ vì đã bất hiếu với cha mẹ sau nhiều năm xa cách thậm trí còn muốn lấy tiền từ ông.

Tượng đất còn có ba phần thổ tính, lão Phương cũng là người đôn hậu, những năm qua trên chiến trường chém giết cũng có mấy phần nóng tính. Nhất thời lại bị huynh đệ tỷ muội vòi tiền càng thêm lạnh lòng. Trong còn tức giận đã đoạn tuyệt quan hệ thân tộc trong thôn, đưa vợ đến chân núi dựng cái sân nhà.

Ông Phương có tay nghề thợ mộc, bình thường làm chút đồ nội thất cho người ta để kiếm ít tiền. Bà Phương là đầu bếp trong quân doanh, nấu cơm rất ngon. Thỉnh thoảng bà ấy nhận thêm việc, nấu tiệc cho người ta kiếm thêm tiền. Mặc dù không có ruộng đồng, nhưng cuộc sống cũng được coi như tốt đẹp.

Mười mấy năm nay ở cuối thôn, mặc dù xa cách, nhưng tóm lại là cùng ở một thôn. Thôn nhà họ Phương lớn như vậy, anh chị em nhà họ Phương cho dù cả đời không qua lại với nhau, cuối cùng vẫn là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mặt.

Bà Phương tức đến thở dốc, An Lâm Lang nhìn bà ấy một bước dài một bước ngắn đi về phía sân sau, xoay người lại quay về bên bếp.

Ánh mắt của nàng xuyên qua cửa sổ rách nhìn vào trong sân, bên ngoài đã một tầng trắng xóa. Cạnh hàng rào phía đông có một cây đa lớn, mùa đông cành lá tươi tốt. Che nửa đầu tường. Dưới cây đa là một cái giếng, bên miệng giếng có một cái thùng gỗ buộc dây thừng, bên cạnh đã phủ một tầng tuyết.

Trong sân trống không, lại nhìn căn phòng này, cả nhà chỉ có bốn vách tường.

Đất đai ở Bắc Châu cằn cỗi, người dân làm ruộng kiếm ăn cũng nghèo. Hai vợ chồng già đều là nghệ nhân, ăn uống đều tiết kiệm. Nếu không phải nuôi đứa con bị bệnh, thì đã dư dả sống qua ngày rồi.

Lên trên trấn, thuốc cho con trai đã uống hết. Ông Phương lên trấn lấy thuốc, thuận tiện mua chút lương thực cho mùa đông, ma xui quỷ khiến thế nào lại vào Ngõa thành.

Vừa vào đã thấy người môi giới đang buôn người, ánh mắt quyết tuyệt của An Lâm Lang cách lồng sắt đã khiến ông lão hoảng sợ.

Cứ như ông ấy không ra tay, nữ nhân kia sẽ đi tìm cái chết.

Trong lòng sinh ra đồng cảm, mới cắn răng móc hết gia sản trong túi mua nàng về. Đúng vậy, mười lượng bạc, đó tất cả gia sản của nhà họ Phương. Lúc này vì mua thuốc cho con trai, ông Phương đã mang hết tiền ăn của cả nhà theo. Nhất thời mềm lòng, dùng hết lên người An Lâm Lang.

Về đến nhà không còn một đồng, tuyết rơi đầy trời mà bà Phương vẫn đi tìm người hỏi nhà nào muốn làm tiệc.

Vất vả lắm mới hỏi được, nhà Vương viên ngoại có tiền trên trấn muốn tổ chức tiệc. Mặc dù nói tính cách của Vương viên ngoại không tốt, xét nét bắt bẻ, nhưng cho tiền thưởng là nổi tiếng hào phóng. Làm tốt thì giúp việc bếp cũng có thể được năm mươi văn tiền, chứ đừng nói là làm mâm tiệc. Nhưng mà bà Phương vừa mới nhận được việc, đại bá nhà họ Phương nghe được tiếng gió đã đưa vợ ông ta đến chiếm chỗ tốt.

An Lâm Lang thở dài, trời chập tối, bà Phương vén rèm đi vào. Thấy nàng đã tỉnh lại, bà ấy bảo nàng ra ngoài ăn cơm.

Mấy ngày nay được bà ấy chăm sóc, thân thể của An Lâm Lang đã khôi phục không ít. Mấy ngày ở chung với nhau, hai người cũng coi như thân thiết.

Bà tìm cho nàng một bộ quần áo cũ để mặc, mặc kệ có rách hay không, ít nhất sạch sẽ có thể chống rét. An Lâm Lang cẩn thận tắm rửa, mặc áo rách màu nâu đất đi ra, nhìn qua cứ như biến thành người khác.

Mái tóc chải kỹ, ẩm ướt vén ra sau. Lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, làn da trắng muốt không kém gì tuyết ở bên ngoài. Mặt trái xoan, lông mày lá liễu, tóc đen như gỗ mun. Nhưng sau nhiều ngày tháng khổ cự, từ nam ra bắc, gương mặt nàng đã gầy gò đi. Hai má tê cóng, vừa đỏ vừa sưng, đôi mắt to đen nhánh làm nổi bật vài phần kinh người trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay.

Bà Phương liếc nhìn khuôn mặt của nàng, không nói gì, vén rèm lên đi ra ngoài.

Một lát sau, bưng đến cho nàng một bát cháo loãng.

Con bé này đến nhà họ Phương nhiều ngày, vẫn ở trong phòng bệnh. Vất vả lắm mới chăm sóc tốt được, bà Phương cũng không trông cậy nàng làm việc. Nhìn nàng bưng chén uống từng ngụm nhỏ, mở miệng đã hỏi tên nàng, từ đâu đến.

An Lâm Lang do dự giữa nói thật và nói dối một lúc, rồi lắc đầu.

Cũng không phải nói dối, mà là những chuyện này với bà Phương cũng không có ích gì. Sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện thì ngây ngẩn, cũng có hơi phát điên. Trí nhớ hỗn loạn, đừng nói nhà họ Lâm ở đâu, ngay cả trong nhà có ai cũng mơ hồ không rõ.

“Không nhớ được cũng không sao, có thể lưu lạc đến nơi này, có lẽ là trong nhà gặp đại nạn. Cháu có thể chạy ra được trong chỗ chết, sau này tất có phúc lớn.” Đừng nhìn bà Phương gầy trơ xương ốm yếu, da mặt ngăm đen. Lại nói một câu tiếng phổ thông, bà ấy lại nói: “Thân thể con bác hơi yếu một chút, gả cho cháu cũng không tệ.”

An Lâm Lang không nói gì.

Bà Phương cũng không khuyên gì, thấy nàng uống hết, thì cầm bát rỗng đi ra ngoài.

Cơm chiều chỉ có ba người, ông Phương, bà Phương cùng với An Lâm Lang. Người gọi là chồng của nàng không xuất hiện, nghe nói là thân thể không tốt, lại phát bệnh. Sợ ăn cơm với người trong nhà sẽ truyền bệnh tật cho mọi người, một mình ở nhà đông.

Bà Phương sợ trong lòng An Lâm Lang có khúc mắc, vội vàng giải thích một câu: “Lúc Ngọc ca nhi còn nhỏ đi lạc. Ba năm trước bác mới tìm được nó. May mắn mệnh của nó tốt, gặp được một lão tiên sinh. Lão tiên sinh đọc sách biết chữ, đã dạy nó được mấy năm. Ngọc ca nhi hiểu nhiều, như thế cũng là vì nghĩ đến thân thể người trong nhà, không phải bệnh nặng, cháu yên tâm.”

An Lâm Lang gật gật đầu, ba người trầm mặc ăn cơm xong.

Ăn cơm tối xong, bà Phương cũng không cần nàng thu dọn rửa chén. Ông Phương cũng không nói gì, chỉ để cho nàng trở về phòng, tự mình bưng chén chảo đi đến sau bếp. An Lâm Lang đứng ở cửa nhìn bóng lưng gầy gò của ông ấy đi xa, cứ như nhìn thấy ông nội đã qua đời, trong lòng có chút không rõ cảm giác. Quay lại phòng, mò mẫm trong bóng tối, nằm lên giường.

Lạnh lẽo giống như nàng dự đoán, nhưng điều kiện này, đã là điều kiện tốt nhất nàng có thể có được trước mắt. An Lâm Lang gắt gao cuộn mình lại, ép buộc bản thân ngủ đi.

Lần xuyên qua này, mặc dù thân phận rõ ràng, nhưng An Lâm Lang lại không có ý định tìm người thân.

Thứ nhất, chuyện tìm người thân quá khó khăn, nàng không thể gánh vác nổi, một mình lên đường, nàng không có sức lực bảo đảm an toàn cho bản thân. Thứ hai, có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, nàng không chắc liệu mình có thể phải đối mặt với một tình huống còn khó khăn hơn không. Dù sao nguyên chủ là đích nữ của một quan gia bị lừa bán, chết ở tha hương, An Lâm Lang không tin trong này không có chút chiêu trò gì.

Nhưng rõ ràng chạy trốn khỏi nhà họ Phương cũng không phải là lựa chọn tốt, nguyên chủ trốn nhiều lần như vậy, lần lượt đều bị bán về kỹ viện, hơn nữa đẳng cấp lần sau thấp hơn lần trước, An Lâm Lang không cảm thấy mình sẽ may mắn hơn nguyên chủ. Có thể được ông Phương mua về đã coi như một lần may mắn ngoài dự đoán. Khả năng may mắn này xảy ra lần thứ hai là rất thấp. Trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng, không nghĩ tới nàng cũng có hôm nay.

Thôi quên đi, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, không chến được, Nàng An Lâm Lang vẫn là An Lâm Lang kia.

Nghĩ đến đây, nàng nhắm mắt lại liền mê man.

Tuyết rơi dày đặc mấy ngày, cuối cùng cũng gặp được ngày thời tiết tốt.

Sáng sớm hôm nay, An Lâm Lang ra khỏi nhà, nhà họ Phương rất yên tĩnh. Sân đã dọn, không thấy có người, nàng lấy một cái chậu bên giếng và đi ra bếp sau. Lửa trên bếp vừa tắt, nồi cháo khoai đã nghi ngút khói, hương vị ngọt ngào tỏa ra từ vung nồi. An Lâm Lang tiến đến nhấc vung nồi lên, bên trong có một đĩa dưa chua cùng bốn năm cái bánh bao. Hai người chưa ăn gì đã vội đi ra ngoài chắc là có việc gì đó.

Có những chiếc nồi treo được chôn ở hai bên bếp lò cổ. An Lâm Lang khi còn bé cũng nhìn thấy, ông nội thường xuyên đun nước uống ở đó. Nhà họ Phương dung loại bếp lò có hai cái nồi, nồi treo cũng có hai cái. Nàng cầm một cái gáo và lấy một ít nước nóng từ đó để rửa.

Đi được hai bước, nàng thở phào nhẹ nhỏm.

An Lâm Lang: “…” Mùi vị kinh khủng đến mức khiến nàng suýt nôn.

Quả nhiên nghèo khó có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, căn bệnh sợ bẩn của nàng đã được chữa khỏi mà không cần thuốc khi đến thời cổ đại này. An Lâm Lang cười gượng một cái.

Hàm răng của nguyên chủ khá trắng sạch, đương nhiên con cháu nhà họ An phải được nuôi dạy tốt rồi. Nhưng mà mấy tháng nàng không có đánh răng cẩn thận, An Lâm Lang đã đánh răng tới ba lần, hít mấy hơi xác định không có mùi hôi mới yên tâm.

Có tiếng động ngoài cổng vang lên. Hai vợ chồng ông lão trở về, sáng sớm họ đã đến vùng núi gần đó để kiếm củi và chặt củi.

Gia đình đang nuôi dưỡng một nam tử ốm yếu nên không thể chặt củi vào mùa đông. Mỗi sáng sớm, hai vợ chồng già ra sau núi kiếm củi. Nhìn thấy An Lâm Lang đứng ở cửa, ông lão cõng một bó củi thật lớn khập khiễng đi tới.

Bà Phương đi theo phía sau, từ xa nhìn thấy An Lâm Lang, bèn nói: “Trời lạnh như vậy sao lại đứng ở bên ngoài?”

Ông Phương đi khập khiễng, bước thấp bước cao, củi phía sau cũng vì vậy mà lên xuống theo. Mặc dù chân tay không tiện, nhưng ông đi cũng không chậm lắm: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm, người vẫn chưa khỏe hẳn đừng ra ngoài cho gió thổi, lát nữa mẹ ngươi còn phải đi thị trấn làm yến tiệc ở nhà Vương Viên Ngoại. Nếu không có việc gì thì theo mẫu thân đi sau bếp, hôm nay thuốc của Ngọc Ca giao cho ngươi xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.