[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi

Chương 3: Chương 3: Xuyên qua (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mọi người ở đây tranh giành đến đỏ mắt, một nam nhân da mỏng thịt mềm đi ra khỏi đám người.

Hắn bước đi đầy ý vị, đai lưng thắt chặt eo, mông không khỏi vểnh lên. Đi một bước lắc ba lần. Trong tay cầm lấy túi tiền, lắc qua lắc lại. Bên trong đựng không biết bao nhiêu là đồng xu ngọc báu, sột soạt vang lên. Một tên lỗ mãng nhốn nháo phía dưới tiến tới trước mặt lồng sắt, ánh mắt lướt qua người An Lâm Lang.

Nam nhân ghé sát vào, mùi hương phấn kém chất lượng xộc vào mũi khiến An Lâm Lang thở không nổi.

“Ba lượng, thêm một xe này nữa, hai mươi lượng, ta mua.”

Một câu nói như sét đánh ngang tai, ai nấy đều ồn ào nói: “Ngươi mua cái rắm gì. Một ông già như thế mà xem náo nhiệt gì chứ!”

Nam nhân nghe người ta mắng cũng không tức giận, cười híp mắt sờ vào sợi tóc mai: “Ông già thì làm sao? Ông đây có tiền.”

Kẻ buôn người như nở hoa trong lòng, hai mươi lượng ư! Tất cả hàng mà hắn ta mang đến đều đáng giá. Người có tiền thì còn quan tâm gì người khác chứ? Muốn có vợ chăn ấm, có bản lĩnh thì tự kiếm tiền đi!

“Được rồi, chờ đấy!” Hắn ta vui sướng lên tiếng, lập tức xoay người mở lồng ra.

An Lâm Lang vốn đang chờ đợi, kẻ buôn người từng bước đến gần, trái tim nàng như muốn nhảy ra ngoài.

Nàng đã chạm vào mọi thứ mình có thể chạm vào rồi, trong cái lồng này đừng nói là đồ sắc bén, ngay cả một cọng rơm cây củi cũng chẳng có. Khi bị kéo ra ngoài, nàng có thể tưởng tượng ra kết cục của mình. An Lâm Lang nhắm mặt lại, tự nói với lòng mình rằng nhất định phải bình tĩnh. Từ nhỏ ông nội đã dạy nàng rằng sống sót là quan trọng nhất, mọi thứ đều là vật ngoài thân cả thôi. Dù là kết cục xấu nhất, chỉ cần giữ lại một hơi thở…

“Mười lượng bạc, ta mua.” Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.

Lồng sắt sắp bị mở cửa ra, đột nhiên giọng nói vang lên khiến An Lâm Lang ngẩng đầu dậy. Chỉ thấy trong đám người có một ông lão gầy gò. Ông ta chỉ vào An Lâm Lang trong lồng: “Mười lượng bạc, người này, ta mua.”

Kẻ buôn người sửng sốt, quay đầu sang nhìn.

Ông lão mặc bộ đồ chắp vá chằng chịt, tóc bạc phơ. Khuôn mặt già nua đen đúa, da mặt nhăn nhúm, môi xệ xuống, giữa hai hàng chân mày lộ ra nếp nhăn. Có thể nhìn ra thời gian qua ông ta sống không tốt cho lắm. Có vẻ như ông ta không quen tiếp xúc với mọi người, lúc đứng trong đám người ông ta ra sức bình tĩnh lại, vẻ mặt ít nhiều không giấu được sự hốt hoảng và bứt rứt.

“Chỉ dựa vào ông sao?” Ông già thỏ nhìn cả người ông lão sợ hãi rụt rè này, đâu đâu cũng thấy đáng khinh.

Ông lão lùi về sau một bước, cúi đầu xuống.

Bàn tay xù xì run rẩy của ông ta đút vào tay áo. Ông ta đang tìm cái gì đó, sau khi mò mẫm ông ta dừng lại một chút rồi lại ngước mắt nhìn An Lâm Lang khép mình trong bóng tối trong lồng, dường như nội tâm đang giãy dụa.

Một hồi lâu sau, ông ta lấy ra một cái túi tiền cũ: “Ta có bạc.”

Chân mày của kẻ buôn người nhướng lên.

Hắn ta liếc mắt nhìn ông già thỏ, có chút khó xử. Ông chủ lầu hoa là người quen cũ của hắn ta, năm vừa rồi hơn một nửa cô nương mà Vương mặt rỗ bắt từ nơi khác về được ông ta mua mang đi. Đương nhiên khách quan thì có chút máu mặt đấy, nhưng mà cái này bán được mười lượng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.