Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 39: Chương 39: Hà Hoa Yến




Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Lá sen quần lụa một màu xanh, má đào sen thắm cùng nở quanh. [1]

[1] Thải Liên Khúc Kỳ 2 - Vương Xương Linh

Cháu gái đích tôn của Tả tướng - Ứng Cẩm, được giao trách nhiệm chuẩn bị bữa tiệc Hà Hoa, trong một thời gian ngắn mà cả kinh thành đã nổi lên các kiểu tin đồn. Vốn dĩ Hạ Tử Dụ tưởng Lâm Dung Nhi sẽ tới gây náo loạn, nhưng mà không, hóa ra Lâm tiểu hầu gia đã kể rõ ngọn nguồn cho nàng rồi.

Nhưng Hạ Tử Dụ vẫn cảm thấy rất áy náy, thế là sai người đến quốc khố chọn ra vài món đồ quý để đem đi tặng.

Lúc này, Hạ Tử Dụ liếc nhìn tên đàn ông đang nằm trên giường đọc sách, hắn cũng tỏ ra vô cùng thờ ơ.

"Hoàng thúc thấy trẫm giao việc cho đích tôn nữ của Tả tướng có vấn đề gì không?"

"Trong lòng bệ hạ tự cân nhắc được."

Hạ Tử Dụ lại gần, Tần Kiến Tự đổi quyển sách sang tay kia, còn một tay rảnh thì mân mê đùa nghịch ngón tay của Hạ Tử Dụ. Dường như hắn thật sự không để tâm chuyện này.

Thế là Hạ Tử Dụ cúi xuống, giả vờ muốn hôn Tần Kiến Tự.

Khi y chưa cúi xuống quá gần thì Tần Kiến Tự đã quay đầu ra, động tác vô cùng tự nhiên, hơi thở quấn quýt lấy nhau, mùi hương trên người hắn cùng rất thơm.

Hạ Tử Dụ từ từ lại gần, khi đôi môi gần chạm vào nhau rồi thì y bỗng dưng ngồi dậy. Y lùi lại một bước, sau đó vờ vịt như không có chuyện gì xảy ra, đứng chỉnh lại vạt áo dưới ánh nhìn chằm chằm của Tần Kiến Tự.

"Trẫm phải ra ngoài đây, hoàng thúc tiếp tục nghỉ ngơi đi nhé."

Mắt Tần Kiến Tự hơi nheo lại, hắn nhìn Hạ Tử Dụ với vẻ đánh giá và công kích rất mạnh. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nằm tại chỗ, tiếp tục nhìn vào quyển sách trong tay, "Bệ hạ đi thong thả, thần không tiễn."

Hạ Tử Dụ đơ người tại chỗ trong vài giây, sau đó rảo bước đi ra ngoài.

"Sầm!", cửa phòng bị sập vào rất mạnh.

Giữa tia nắng nhạt của buổi sáng sớm, chỉ còn lại một mình Tần Kiến Tự ở trên giường, hắn giơ tay lên để lật một trang sách.

Rất lâu sau đó, cơn gió thổi qua khiến trang sách khẽ lay động, hắn lặng lẽ bật cười.



- --

Còn Hạ Tử Dụ, sau khi bước ra khỏi phòng thì y càng thấy bực bội hơn.

Không biết vì sao mà dạo này Tần Kiến Tự đổi tính đổi nết, chuyện gì cũng bắt y phải chủ động. Vốn dĩ y tưởng rằng mình vẫn còn chấp nhận được, thế nhưng Tần Kiến Tự cứ khăng khăng bắt y phải nói ra thật rõ ràng rành mạch.

Có lúc ở trên giường, hắn sẽ trêu đùa một cách xấu xa, cố tình giày vò y đến nỗi đầu óc mơ màng sau đó lừa y nói thích. Nhưng cái thích mà Tần Kiến Tự hỏi là về phương diện nào, y càng ngày càng không phân biệt được.

Đúng là khiến người ta phải phiền lòng.

"Bệ hạ."

Bất giác, y đi tới tận nơi tổ chức tiệc. Nam nữ sẽ ngồi cách bình phong, không hề được ngồi cùng nhau.

Lâm tiểu hầu gia đẩy xe lăn lên rồi chắp tay hành lễ, các quan lại quyền quý đã tề tựu đông đủ, ai cũng đứng lên hành lễ.

"Bình thân." Hạ Tử Dụ vén vạt áo ngồi xuống.

Y cúi đầu nhìn những món sơn hào hải vị được bày trên bàn, có xôi gà bọc lá sen, bánh ú được gói rất tinh tế, cơm thịt chay, canh cá diếc bí đao,... Có vẻ như Ngự thiện phòng đã tốn rất nhiều tâm huyết.

Nghe nói họ đã lựa chọn những con cá diếc tươi ngon nhất, gà Tam Hoàng mới cắt tiết chưa bao lâu. Những nguyên liệu được mua về hoàng cung mà không còn tươi nữa thì đều vứt ra ngoài cho chó mèo ăn.

Màn ca múa đã bắt đầu, nhạc cơ gảy chiếc đàn Không, vũ nữ phất tay áo được làm bằng những dải lụa nhẹ như tơ rồi tản ra nhảy múa, các quan lại đều nâng chén trò chuyện vui vẻ. Được sự cho phép của Hạ Tử Dụ, hoa bay khắp trời, xa xỉ lộng lẫy, tất cả đều chìm trong bầu không khí náo nhiệt.

Hạ Tử Dụ lắc chén rượu trong tay, cúi xuống nhấp một hớp nhỏ.

Có một người nọ nhìn ngó xung quanh rồi chắp tay hỏi: "Bệ hạ, sao hôm nay không thấy Nhiếp chính vương..."

"Nhiếp chính vương bị đau đầu nên về nghỉ ngơi rồi." Hạ Tử Dụ cúi đầu, rõ ràng là thằng cha ấy rất ghét những cuộc ăn chơi hội hè như thế này, lần nào cũng lấy cớ bị đau đầu. Y nâng ly rượu lên hỏi: "Các vị ái khanh thấy bữa tiệc hoa sen hôm nay thế nào?"

Người bên dưới đều ngầm hiểu ý, có lẽ Hạ Tử Dụ đang muốn mở đường cho hoàng hậu tương lai, thế là ai nấy đều bắt đầu nịnh nọt.

"Nghe nói bữa tiệc này được tôn nữ của Tả tướng đích thân chuẩn bị. Quả nhiên tôn nữ đúng là cao nhã thanh khiết, bữa tiệc lớn nhường này mà vẫn có thể lo liệu đâu ra đấy."

"Bữa tiệc Hà Hoa này có hương vị sen hồng, các tiểu thư và công tử thế gia bên kia đều có nhã hứng đi du thuyền, đương nhiên không thiếu được màn ngâm thơ hát đối, nhộn nhịp hơn những năm trước nhiều."

"Bệ hạ thật là có phúc..."

Hạ Tử Dụ nghe hết những lời nịnh hót bợ đỡ đầy dập khuôn ấy, tiếng chén rượu chạm vào nhau, tiếng cười nói ồn ào. Một sự chế nhạo nho nhỏ hiện lên trong mắt y.

"Trẫm có phúc, nhưng đáng thương thay bách tính ngoài kia lại không được hưởng phúc." Y chậm rãi đặt chén rượu xuống, bên dưới lập tức im bặt không dám phát ra tiếng động.

Trịnh Đình Chi chớp cơ hội đứng lên chắp tay hành lễ: "Sao bệ hạ lại nói như vậy?"

"Mấy ngày trước trẫm đã cải trang vi hành ở ngoại thành, chứng kiến dân chạy nạn ngoài đó thiếu cả đồ ăn lẫn áo mặc," Hạ Tử Dụ đứng dậy, ném mạnh chén rượu xuống đất, "Hôm nay trẫm thấy ở bữa tiệc Hà Hoa này, bách quan công khanh vẫn vui thú hưởng lạc, phung phí rượu nước và lương thực, không một ai có đức tính cần kiệm!"

Trong phút chốc, cả sảnh đường bỗng nổi những tiếng xôn xao.

Lẽ nào bệ hạ không có một chút hứng thú gì với đích nữ nhà Tả tướng...

Tả tướng vẫn cúi đầu, không có phản ứng gì.



Hạ Tử Dụ nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Hộ bộ Thượng thư đâu!"

"Thần... có thần." Hộ bộ Thượng thư vội vàng đi lên, ông ta lau mồ hôi trên trán. Đây là lần đầu tiên ông ta được chứng kiến dáng vẻ này của Hạ Tử Dụ, bình thường bệ hạ là người hay ngủ gật khi vào triều sớm cơ mà?

"Trẫm hỏi khanh," Hạ Tử Dụ đi từng bước ra ngoài, long bào màu đen toát lên vẻ oai nghiêm, "Hiện nay quốc khố còn bao nhiêu vạn lượng bạc? Nạn lũ đầu năm nay, nạn châu chấu tháng Năm vừa rồi đã tiêu tốn bao nhiêu lượng?"

"Thần... Thần..."

Hạ Tử Dụ bật cười, "Thượng thư cũng không nắm được à?"

"Bộp!" Hộ bộ Thượng thư quỳ xuống dưới chân Hạ Tử Dụ. Không phải ông ta không biết, mà là lượng bạc còn lại trong quốc khố còn rất ít. Khi tiên hoàng băng hà, trong quốc khố còn hơn ba nghìn vạn lượng, hiện tại chỉ còn tám trăm vạn.

Bây giờ đang là bữa tiệc của các công khanh vương hầu, ông ta không thể nói ra được.

"Lương Châu dâng sớ báo rằng Cổn Nhung sắp tràn vào bờ cõi," Hạ Tử Dụ đi lướt qua Hộ bộ Thượng thư đang quỳ, y nhìn vài vị phiên vương hầu tước, "Biên quan có động tĩnh rồi, rất nhiều người dân đã chạy vào Quan Trung để ăn xin qua ngày. Không biết trong số các vị ngồi dưới thì có ai dám đứng lên tuyên bố sẽ đánh thắng trận này không?"

"Khanh có dám không?" Y nhìn một vị hầu gia xuất thân từ quân đội.

Vị hầu gia đó quỳ rạp xuống.

"Thế còn khanh có dám không?" Hạ Tử Dụ lại nhìn sang một người khác.

"Bịch!" Các công khanh xung quanh cũng đồng loạt quỳ xuống, miệng hô to bệ hạ bớt giận.

Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng rồi cười lạnh lùng, y quay về long ỷ rồi vén vạt áo ngồi xuống.

"Trẫm tổ chức yến tiệc này là muốn xem thái độ và năng lực của các vị!" Y chống tay lên đầu gối rồi nói.

Hạ Tử Dụ tiếp tục nhìn tất cả mọi người rồi chậm rãi siết chặt nắm tay, "Bây giờ trẫm hỏi các khanh, khi quốc gia gặp gian khó, các khanh có biết điều mà bớt lại cái tính lãng phí xa hoa hay không? Có biết thế nào là cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt [2] hay không?"

[2] Trích Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự - Đỗ Phủ.

Thái phó đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn y, hình như mắt ông hơi rớm nước.

"Đến bây giờ mà các khanh vẫn còn làm thinh sao?"

"Bệ hạ bớt giận..." Cuối cùng Lâm tiểu hầu gia cũng đẩy xe lăn đi ra, chắp tay cúi đầu nói: "Tuy vi thần lực bất tòng tâm, không có năng lực như phụ thân để giúp bệ hạ san sẻ việc quân, thế nhưng thần bằng lòng lấy ra sản nghiệp nhỏ bé của gia tộc để trợ giúp cho các tướng sĩ ở biên quan chống lại quân địch!"

Mọi người sửng sốt, dần dần hiểu ra vấn đề. Tất cả đều quỳ rạp xuống để hành lễ.

"Thần tình nguyện quyên góp năm ngàn lượng bạc!"

"Thần tình nguyện đóng góp hai ngàn chiến mã!"

"Thần..."

Giữa tiếng ồn ào của mọi người, Hạ Tử Dụ, Lâm tiểu hầu gia và Trịnh Đình Chi nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhếch miệng cười.

Mưu kế được thực hiện nhờ bữa tiệc Hà Hoa, lại cộng thêm việc mua bán học vị, vậy là có thể giải quyết được vấn đề lương thảo cho biên quan.



- --

Cuối cùng Hạ Tử Dụ đứng dậy, Vương tổng quản ghi lại tên và hạn mức quyên góp của các vương hầu, chờ hôm sau sẽ đến tận cửa để đòi tiền.

Hoạn quan bưng một chén rượu mới lên, Hạ Tử Dụ nâng chén với chúng khanh, ngửa cổ uống cạn. Một giọt rượu chảy ra khỏi khóe môi, Hạ Tử Dụ cảm thấy hơi quái lạ, liếm môi rồi đặt chén xuống.

Sau đó y bước ra ngoài, y biết Tần Kiến Tự chắc chắn đã cho người đi nghe ngóng tình hình ở đây. Y rất muốn hỏi hắn rằng mình làm như vậy đã ổn thỏa chưa.

Hạ Tử Dụ rời khỏi yến tiệc, lúc này Tả tướng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nụ cười dần hiện lên trên gương mặt già nua. Rốt cuộc thì đế vương vẫn còn trẻ người non dạ, tâm tính chưa đủ vững vàng.

Hạ Tử Dụ thong thả đi tới nơi vắng người, y khẽ phẩy tay, những người đứng trong bóng tối đều lui hết xuống.

- --

Trời dần ngả tối, có tiếng người ngã xuống nước ở nơi các tiểu thư công tử đang du thuyền. Hạ Tử Dụ đi trên đường, cảm thấy đầu càng ngày càng nặng nề.

"Bệ hạ..."

"Hả?" Hạ Tử Dụ quay đầu lại.

Vương tổng quản đang bận bịu với việc ghi chép, hoạn quan đi theo sau ông chính là đồ đệ của ông ấy. Đồ đệ nhỏ hành lễ rồi thì thầm: "Bệ hạ, hình như ngài say rồi."

"Trẫm mới uống ba chén thôi mà?"

"Chắc là do rượu quá mạnh, nô tài thấy không giống rượu hoa quả bình thường," Đồ đệ nhỏ dắt tay Hạ Tử Dụ đi về phía trước, "Chi bằng bệ hạ tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi trước, để nô tài bảo Ngự thiện phòng nấu một bát canh giải rượu."

Hạ Tử Dụ do dự rồi khẽ gật đầu, cảm thấy bản thân không được tỉnh táo cho lắm, thế là đi theo hoạn quan.

Đồ đệ nhỏ chần chừ một lát rồi dìu Hạ Tử Dụ vào một gian thiên điện, sau đó đóng cửa điện lại.

Thiên điện chợt trở nên tối tăm, chỉ có ánh nến nhập nhèm. Hạ Tử Dụ sực tỉnh, ngồi dậy trên giường rồi đưa tay bóp trán. Long bào đã cởi ra và vắt trên bình phong, làn khói lững lờ tỏa ra từ lư hương rồi dần bay lên cao, bầu không khí tràn ngập mùi hương mát mẻ ngọt thanh.

Y cảm thấy có điều gì đó không đúng, giơ tay lên gọi Sở Phi đứng bên ngoài điện.

Dường như rất lâu sau, vào lúc Hạ Tử Dụ đang cố gượng dậy để ra khỏi điện thì có ai đó chầm chậm đẩy cửa điện ra. Dáng vóc cao gầy không hề giống Sở Phi, người đó đi vào trong phòng và tiến về phía Hạ Tử Dụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.