Edit: Dờ
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Hạ Tử Dụ bắt đầu quen với thói quen sinh hoạt của hoàng đế nhỏ.
Có hôm y sẽ dậy sớm để vào triều, sau khi bãi triều thì đi học tập đạo làm đế vương cùng thái phó của thái tử, học xong thì dùng bữa. Buổi chiều xử lý vài công việc vặt vãnh rồi đi dạo trong ngự hoa viên.
Đến buổi tối thì ngủ trong tẩm cung của mình.
Hạ Tử Dụ rất có trách nhiệm trong việc sắm vai hoàng đế nhỏ bất tài vô dụng: ngủ gật lúc vào triều, đùa giỡn với cung nữ trong ngự hoa viên, thỉnh thoảng lên cơn cục tính quát tháo mấy tên hoạn quan nô tỳ. Nói thật thì Tần Kiến Tự chẳng làm gì y cả.
Vào buổi tối lúc rảnh rỗi, Hạ Tử Dụ sẽ ngồi lì trong ngự thư phòng, miệng ngậm cây bút lông sói, nghiêm túc quy hoạch lại sự nghiệp đế vương vĩ đại của mình.
Y đã có cái nhìn toàn diện về việc quyền lực của Nhiếp chính vương ảnh hưởng to lớn như thế nào đến người trong hoàng cung.
Cái mạng này là y được cho mượn, còn việc sống được bao nhiêu năm thì rất khó nói. Với thân phận hoàng đế bù nhìn hiện tại của y, suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, tuy rằng chưa mất nước nhưng chưa biết chừng sẽ có một ngày y bị Tần Kiến Tự ép thoái vị và soán ngôi.
Vậy nên bây giờ y có hai con đường để lựa chọn, thứ nhất là lấy lòng Tần Kiến Tự, thứ hai là là tự lực cánh sinh, tìm một người khác đến để chống lại Tần Kiến Tự. Với hoàn cảnh hiện tại, Hạ Tử Dụ quyết định chọn phương án đầu tiên.
“Vương Hiếu Kế, sai người vào quốc khố xem có thứ gì hay ho không, lát nữa đưa tới phủ của Nhiếp chính vương.”
“Hả, bệ... bệ hạ muốn tặng quà cho Nhiếp chính vương?” Vương tổng quản nghe thấy Hạ Tử Dụ ra lệnh thì khom lưng đáp vâng theo phản xạ, nghe xong mới ngẩn cả người ra, “Bệ hạ muốn tặng thứ gì cho Nhiếp chính vương?”
Hạ Tử Dụ lấy chiếc bút lông sói trên miệng xuống, hờ hững xoay bút, “Trẫm đang nghĩ, mấy ngày trước trẫm tặng Trịnh Đình Chi một cây san hô cao nửa người còn gì?...Đến nhà kho tìm xem có cây nào cao bằng thân người không, ngày mai đưa nó đi cho trẫm.”
Vẻ mặt Vương tổng quản lập tức trở nên rất phức tạp, hé miệng định nói lại thôi cứ như là bị hóc xương. Hạ Tử Dụ không nghe thấy tiếng ông đáp, ngẩng đầu lên nhìn Vương tổng quản, quăng cây bút xuống.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“À vâng bệ hạ,“ Vương tổng quản phẩy phất trần, vội vàng quỳ xuống nhặt bút dâng lên, do dự mãi mới nói: “Bệ hạ, tuy vương gia trông rất ưa nhìn nhưng... như vậy thì không được đâu.”
“Sao lại không được?”
“Lão nô nói một câu khó nghe thế này, ngài đừng trách lão nô. Ngài bảo ngài có ý với Trịnh hàn lâm thì cũng thôi, nhưng nếu vương biết chuyện ngài mơ ước ngài ấy --- Ôi trời ơi đừng nói là san hô, ngay cả ngự thư phòng này cùng bị ngài ấy phá tan mất.”
Bây giờ Hạ Tử Dụ mới hiểu ra hàm ý của Vương tổng quản, thò chân ra khẽ đạp một cái, “Đi đi! Suốt ngày chỉ biết nghĩ linh tinh.”
Vương tổng quản kêu mấy tiếng ôi chao rồi vội vàng bò dậy, sai người đến quốc khố.
- --
Trời dần về khuya, nô tỳ đã đổi những cây nến sắp cháy hết, ánh vàng tỏa ra chiếu sáng cả ngự thư phòng, sau lớp giấy cửa sổ có thể thấp thoáng thấy được bóng người đang ngồi tựa vào bàn.
Hạ Tử Dụ học thuộc một loạt tên tuổi lai lịch của đám quan đại thần trong triều, thấy cũng hòm hòm rồi thì mới ném bút vào trong khay rửa, hoạn quan đưa tới cho y những tấm thẻ để thị tẩm phi tần.
Hạ Tử Dụ phẩy tay, “Đêm nay trẫm ngủ ở tẩm cung.”
“Bệ hạ, hôm trước ngài đã đồng ý với Lâm Thục phi rằng hôm nay sẽ tới chỗ nàng một lát.” Vương tổng quản khẽ nói: “Hay là bây giờ ngài tới đó luôn?”
“Nàng lại hối lộ cho ngươi cái gì rồi? Để bây giờ ngươi thổi gió bên tai trẫm thế này?”
“Đâu có đâu có, lão nô chỉ lo lắng cho dòng dõi của hoàng thất thôi... Suy cho cùng bệ hạ cũng mười bảy tuổi rồi, vừa chưa phong hậu nạp phi, vừa không sủng hạnh hậu cung. Con gái mười sáu tuổi là cập kê rồi, bây giờ Thục phi cũng đến tuổi viên phòng...”
“Viên phòng cái nỗi gì, trong mắt trẫm thì nàng chỉ là một cô nhóc,“ Hạ Tử Dụ day trán. Hôm ấy khi gặp Lâm Dung Nhi, cơ thể đã xảy ra sự cố khác thường, thực ra y cũng rất là thắc mắc, cảm thấy như mình đã bỏ sót chi tiết nào đó.
Theo lý mà nói, khi y mượn được cơ thể này, âm sai sẽ dẫn hồn phách của hoàng đế nhỏ đi. Bây giờ cơ thể này đã thuộc về y, tại sao y lại chưa thể hoàn toàn điều khiển được nó.
“Bệ hạ, lão nô nhiều chuyện quá, mong bệ hạ lượng thứ.” Vương tổng quản thấy Hạ Tử Dụ chau mày thì run rẩy cúi người, nhưng lại được y đỡ đứng dậy.
Hạ Tử Dụ thở dài, “Thôi, tạm thời cứ tới đó cũng được.”
Hạ Tử Dụ đứng lên, đi ra khỏi điện và ngồi lên ngự liễn. Ám vệ ngồi trên nóc nhà nhìn thấy, thoắt một cái đã biến mất không còn bóng dáng.
Trường Khánh Cung là nơi gần với tẩm cung của hoàng đế nhất, bình thường là chỗ ở dành cho các sủng phi.
Năm ấy hoàng đế nhỏ ép buộc Lâm Dung Nhi vào cung làm phi tần, có vô số người dâng sớ phản đối. Thế nhưng ít ai biết được, sau khi tin tức Phiêu Kỵ tướng quân chết trận được truyền tới kinh thành, cô gái mười ba tuổi đã phải co ro trong góc của một căn phòng tăm tối ngày này qua ngày khác, khóc đỏ cả mắt chứng kiến các thúc bá trong nhà tranh giành phân chia tài sản.
Đại ca và cha cùng hy sinh trên chiến trường, mẹ nàng nghe xong tin dữ thì cũng không ngừng nôn ra máu.
Nhị ca của nàng chỉ mới ra đường một chuyến thôi, lúc trở về đã bị người ta đánh gãy hai chân, hấp hối chờ chết.
Không còn ai trong nhà có thể bảo vệ được nàng. Cho đến ngày kia, một góc của chiếc áo màu đen xuất hiện trước mắt nàng. Lâm Dung Nhi vừa khóc vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
“Hạ Tử Dụ...”
“Khóc lóc cái gì, theo trẫm vào cung, trẫm sẽ bảo vệ nàng đến cùng.”
- --
Trong Trường Khánh Cung, ánh nến chập chờn lay động, Lâm Dung Nhi đang cúi đầu thêu khăn tay thì nhớ về chuyện quá khứ, khẽ nhắm hai mắt lại.
“Bệ hạ giá đáo...!”
Giọng điệu lanh lảnh kéo dài của hoạn quan làm nàng sực tỉnh lại, Lâm Dung Nhi chợt ngẩng đầu lên, “Sao giờ này mà y còn tới?”
Nàng vội vàng thu dọn đồ thêu, bảo cung nữ đi ra tiếp đón, nhưng Hạ Tử Dụ đã khoác áo choàng bước nhanh vào trong rồi.
Hạ Tử Dụ càng lại gần Lâm Dung Nhi thì càng thấy thứ trong người như muốn nhào ra chiếm lấy và thay thế y, cho đến khi Lâm Dung Nhi hành lễ xong và chạy lại ôm lấy eo y.
Đột nhiên, cảm giác đau đầu như búa bổ lại trào dâng, Hạ Tử Dụ vội vàng ôm đầu lùi về phía sau.
“Bệ hạ, ngài làm sao vậy?” Lâm Dung Nhi vẫn còn muốn bổ nhào lên.
“Đứng lại.”
Y vội vã giơ tay lên chặn lại bước chân của Lâm Dung Nhi, phát hiện ra đứng càng xa nàng thì cảm giác kia sẽ càng lắng xuống. Hạ Tử Dụ thầm cảm thấy dễ chịu hơn, nhìn Lâm Dung Nhi từ trên xuống dưới, “Trên người nàng có thứ gì do trẫm tặng hay không?”
“Từ đầu xuống chân ta đều là đồ do bệ hạ ban tặng mà.”
“.....Là tín vật,“ Hạ Tử Dụ ngẫm nghĩ, “Ví dụ như ngọc bội chẳng hạn, loại nào mà chất lượng tốt một chút ấy.”
Lâm Dung Nhi không hiểu ra sao, đi lòng vòng tại chỗ, đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, cởi một miếng ngọc giác [1] trên hông ra, “Bệ hạ đang nói tới thứ này sao? Miếng ngọc này là năm ấy bệ hạ tặng ta khi mới vào cung, ta vẫn luôn đeo bên mình.”
[1] 玉珏: ngọc có hình chữ C, thường đi theo đôi.
Chỉ cần lại gần ngọc giác một chút là cảm giác kia lại xuất hiện, Hạ Tử Dụ hít sâu vào một hơi, nét mặt trở nên nghiêm túc. Y bỗng nhiên nhận ra nguyên nhân khiến mình cảm thấy không khỏe, nhưng khả năng này quá thấp, thấp tới mức y không hề nghĩ tới nó.
“Sao vậy bệ hạ, ngài lại khó chịu rồi à? Có cần mời ngự y không?” Lâm Dung Nhi chớp mắt.
Hạ Tử Dụ không đáp, chỉ chầm chậm đưa tay ra chạm vào miếng ngọc bội.
Ngay lập tức, y cảm thấy tinh thần như bị cái gì đó vừa hút vừa kéo ra. Hạ Tử Dụ nhíu chặt lông mày nhắm mắt lại, y cứ như bị ai đó kéo mạnh đi, chuỗi ngọc trên mũ miện đập lên mặt vô cùng đau đớn. Giọng nói lạnh lẽo lập tức như thì thầm bên tai:
“Cô hồn dã quỷ ở đâu tới mà láo xược như vậy, mau trả lại cơ thể cho trẫm!”
“Ngươi là...”
“Trẫm chính là Hạ Tử Dụ.”
Giọng nói của thiếu niên đế vương hơi khàn và lạnh lùng. Hạ Tử Dụ bất chợt mở mắt ra lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch. Y lại nhìn miếng ngọc giác kia, ánh mắt tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Sao có thể chứ, hồn phách của hoàng đế nhỏ vẫn chưa bị dẫn xuống âm phủ.
Bên cạnh, Lâm Dung Nhi vẫn luôn miệng hỏi y có sao không, Hạ Tử Dụ không hề đáp lời, hoảng hốt quay người rời đi, đi được mấy bước lại thấy sai sai, ngoái đầu lại dặn dò Vương tổng quản cầm miếng ngọc giác về tẩm cung, “......Dung Nhi, hôm khác trẫm lại tới thăm nàng.”
“Vậy bệ hạ thật sự không cần gọi ngự y sao?”
“Không cần.”
Y xua tay, đến cả ngự liễn cũng không ngồi, rảo bước đi bộ về tẩm cung, suy nghĩ ngổn ngang mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
Nếu y đoán không nhầm, hồn phách của hoàng đế nhỏ vẫn chưa bị âm sai dẫn đi, thậm chí còn đang trốn trong miếng ngọc giác trên hông Lâm Dung Nhi, cho nên hai lần y đến gần Lâm Dung Nhi đều bị ảnh hưởng.
Nên làm thế nào đây? Có một tên Nhiếp chính vương rình rập muốn soán ngôi đã mệt mỏi lắm rồi, giờ lại còn xuất hiện vấn đề về hồn phách.
Hay là tìm một cái hộp rồi khóa miếng ngọc giác này vào trong, sau đó ném xuống hồ nước? Mời đạo sĩ đến để triệt tiêu hồn phách? Hạ Tử Dụ nhớ lại chuyện mình đã từng cô đơn vất vưởng mấy trăm năm bên cầu Nại Hà, y lắc đầu.
Việc mình không muốn chịu thì không nên bắt người khác phải chịu.
Đèn lồng dọc hành lang khẽ đung đưa, ánh nến thấp thoáng tỏa sáng. Bỗng nhiên, Hạ Tử Dụ nhớ lại lúc mà Tần Kiến Tự ở bên cạnh mình, hình như hắn có thể ngăn chặn sự biến hóa lạ lùng trong cơ thể y.
“Vương Hiếu Kế, mau chóng triệu Nhiếp chính vương vào cung, cứ nói trẫm bị ốm rồi, ốm rất là nặng.”
“Bệ hạ, giờ này thì cửa cung đóng hết rồi ạ.”
“Thế thì mở ra! Trẫm ở trong hoàng thành, chẳng lẽ đến một cánh cửa mà cũng không mở nổi!” Hạ Tử Dụ phất tay áo rồi khoanh tay rảo bước về tẩm cung, “Nếu hoàng thúc không chịu đến, cứ bảo là... đừng ép trẫm phải quỳ xuống cầu xin hắn đến.”
- -------
Tống Chiêu Chiêu:
Nói ra câu hèn nhất bằng giọng điệu hung dữ nhất.