Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 50: Chương 50: Màn truy thê nho nhỏ




Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

"Leng keng!" Cuối cùng thanh kiếm cũng rơi xuống đất, chuôi kiếm mảnh và dài có đầy những hoa văn thô ráp, không biết đã trở nên ướt nhẹp từ lúc nào. Còn Hạ Tử Dụ thì ngồi co ro trên long ỷ rồi thở dốc, dáng vẻ chật vật đến vô cùng.

Trái ngược với bộ dạng quần áo đủ không đủ che thân của Hạ Tử Dụ, Tần Kiến Tự vẫn còn mặc nguyên bộ áo giáp.

Mùi máu tanh tỏa ra không khí, Hạ Tử Dụ nắm chặt bàn tay rồi khẽ cất tiếng cầu xin. Thân thể của quân vương mà lại bị làm nhục đến mức này, thế nhưng Hạ Tử Dụ lại chẳng thể khống chế bản thân không được phơi bày dáng vẻ này trước mắt Tần Kiến Tự.

"Tần Kiến Tự, tại sao... lần nào ngài cũng..."

Y ngửa cổ lên, cố gắng giằng mạnh chiếc dây lưng trên hai cổ tay ra. Tần Kiến Tự dùng tay còn lại để giữ eo y lại, khiến cho quần áo của Hạ Tử Dụ càng thêm mở rộng.

Bàn tay đã quen cầm đao kiếm cung tên nên có rất nhiều vết chai, Hạ Tử Dụ cất tiếng cầu xin và vùng vẫy, mặc cho chiếc đai lưng trên cổ tay siết chặt và để lại những dấu đỏ. Y muốn giãy giụa để thoát ra nhưng lại càng lún sâu hơn.

"Tần Kiến Tự... Tần Kiến Tự..."

Hạ Tử Dụ gọi tên hắn, mong hắn cảm thấy mềm lòng.

Cho đến khi y nhìn thấy hình bóng kiềm chế nhẫn nại của mình phản chiếu trong mắt Tần Kiến Tự, dáng vẻ y gọi tên hắn chẳng khác nào đang cầu hoan.

Tần Kiến Tự vẫn tỏ ra thờ ơ như cũ, đến cả bộ áo giáp trên người hắn cũng toát lên cảm giác lạnh lùng, chỉ có ngón tay xâm nhập vào bên trong là có độ ấm. Thế nhưng ngón tay ấy chẳng khiến Hạ Tử Dụ cảm thấy vui mắt như khi hắn chơi cờ, Tần Kiến Tự chưa thật sự đâm vào Hạ Tử Dụ nhưng đã khiến y cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Trong chớp mắt, Hạ Tử Dụ cắn chặt môi dưới, ép mình phải nhịn lại tiếng khóc, y nhìn Tần Kiến Tự qua dòng nước ầng ậng trên mắt mình.

Có hơi xa lạ, không giống vị hoàng thúc đã từng nói rằng bệ hạ là người trong lòng của thần, cũng không giống một Tần Kiến Tự đã bóc củ ấu cho y, đưa y đi xem đèn trời. Nhưng đây lại là dáng vẻ vốn có của Tần Kiến Tự, lúc ở đình viện trên hồ trong vương phủ, hắn cũng có dáng vẻ như thế này.

Long bào tuột xuống đất, Tần Kiến Tự bế Hạ Tử Dụ đi vào nơi nghỉ ngơi, để làm gì thì không cần nói cũng đoán được.

Mặt Hạ Tử Dụ đụng vào lớp áo giáp cứng, cảm thấy hơi đau.

Hạ Tử Dụ cũng chẳng muốn giải thích.

"Trẫm hận ngài."

"Hận cũng là yêu. Bệ hạ nên nghĩ cách làm thần vui vẻ đi."

Hạ Tử Dụ bị ném lên giường, chưa kịp làm gì thì Tần Kiến Tự đã cởi áo giáp ra rồi đè lên y. Bên ngoài cửa sổ, cây hoa lê chèn lên tán hải đường khiến cành hoa cong xuống, cánh hoa rơi rụng khắp nơi. [1]

[1] Cây hoa lê chèn lên tán hải đường là một câu thơ dân gian, xuất phát từ Bạch Y Thường Nhị Thủ của Nguyên Chẩn, dùng để trêu chọc chồng già lấy vợ trẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.