Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Cho đến tận giờ Mão, khi ánh nắng chiếu vào tẩm điện qua khung cửa sổ, lướt qua chiếc bình sứ trong bộ đồ trà trên bàn rồi rải xuống những tia sáng nhàn nhạt vụn vỡ.
Hạ Tử Dụ cảm thấy rất ấm áp, toàn thân được ủ ấm không muốn động đậy chút nào, dường như có thứ gì đó đang cắn lên yết hầu y, vừa ướt vừa nóng. Y chợt mở mắt ra, đối diện với ánh nhìn của Tần Kiến Tự.
“Hoàng thúc!” Hạ Tử Dụ lúc này mới nhận ra, rụt người vào bên trong. Y sờ vệt nước trên yết hầu, sợ hãi cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên, phát hiện ra mình đang nằm trên giường, sau đó mới nhớ ra chuyện tối hôm qua mình rơi từ trên ghế sập xuống đất.
Tần Kiến Tự vậy mà lại bế y lên giường.
“Hoàng thúc ngài... làm gì vậy?”
Tần Kiến Tự ngồi dậy khoanh chân nhìn y, “Lần sau đừng động tay động chân với bất kỳ ai nằm bên gối mình.”
Hạ Tử Dụ không biết hắn nói vậy là có ý gì. Y nhảy từ trên giường xuống rồi chạy ra trước gương đồng, nhìn thấy trên cần cổ trắng nõn của mình có thêm một vết màu đỏ bị cắn mút mà ra.
Vết đỏ ấy ngay ở giữa yết hầu, vừa rõ ràng lại vừa phóng túng.
Y sững người, chầm chậm quay ra nhìn Tần Kiến Tự.
“Hoàng thúc, ngài cắn trẫm?”
“Để ngài chừa cái thói ấy đi.” Tần Kiến Tự nhướng mày, tiện tay vén chăn ra.
Nửa đêm rơi từ trên ghế xuống đất bốn lần, sau khi được bế về giường thì tiếp tục gặp ác mộng khóc lóc, vất vả mãi mới ngừng lại thì lại dụi vào người hắn khiến hắn không thể ngủ nổi.
Đường đường là Nhiếp chính vương mà lại phải nhẫn nhịn như thế, nể tình thằng quỷ con này... Thôi vậy, trừng phạt nho nhỏ thế là đủ rồi.
Tần Kiến Tự xuống khỏi giường, tay vén tóc dài ra sau lưng, quần áo của hắn hơi xộc xệch. Hắn đi tới trước mặt Hạ Tử Dụ rồi đưa tay ra, Hạ Tử Dụ sợ tới mức lùi về phía sau để trốn.
“Trẫm sai rồi hoàng thúc, trẫm không trách hoàng thúc trêu đùa trẫm nữa. Hoàng thúc, quân tử động khẩu không động thủ!”
Tay của Tần Kiến Tự lướt qua y, cầm lấy quần áo treo bên cạnh, ánh mắt hắn toát lên vẻ đùa giỡn, “Thần trêu đùa bệ hạ?”
“Không...không phải à?”
“E rằng chính bệ hạ là người trêu đùa thần trước.” Tần Kiến Tự mặc quan bào lên người, khẽ liếc nhìn y, “Có lẽ bệ hạ không nhớ gì cả.”
Hạ Tử Dụ ngẩn ra, lẽ nào trong lúc ngủ mơ mình đã...
Không đợi cho Hạ Tử Dụ nhớ ra, Tần Kiến Tự đã thắt xong đai lưng rồi đi ra ngoài.
Hạ Tử Dụ đành phải che yết hầu lại, vội vàng sai Vương tổng quản đến chỗ Lâm Dung Nhi để mượn một hộp phấn, sau đó y trốn trong một góc phòng để bôi phấn lên cổ hòng che đậy dấu vết.
Vương tổng quản thấy vậy cũng không dám hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
Thế là buổi lâm triều sáng hôm ấy, Hạ Tử Dụ đến muộn, bước chân hụt hẫng như giẫm lên bông. Trái ngược với y thì Nhiếp chính vương có vẻ rất phấn chấn tinh thần. Vương tổng quản nhìn qua nhìn lại giữa hai người, nhớ lại tiếng khóc ngắt quãng bên trong tẩm điện vào buổi tối hôm qua.
Ông run rẩy cúi đầu xuống, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt đau xót. Bệ hạ đúng là đã hy sinh quá nhiều, chỉ vì muốn lấy lòng tên Nhiếp chính vương hung ác mà làm đến mức này.
“Vương Hiếu Kế, sao ông lại khóc?” Hạ Tử Dụ tò mò quay ra hỏi.
“Lão nô... lão nô bị thứ gì đó lọt vào trong mắt.” Vương tổng quản lau nước mắt, run rẩy hành lễ.
- --
Tần Kiến Tự không biết những chuyện ấy.
“Áp giải lên đây.” Hắn ra lệnh, một đội cấm vệ quân lập tức áp giải Thanh Bình Vương lên triều đình.
Hạ Tử Dụ ngồi trên long ỷ thấy vậy thì khựng người, y không biết gì về chuyện Thanh Bình Vương đã bị bắt giữ.
“Tội nhân Hạ Quý Lễ, cấu kết với ngự lâm quân để gây náo loạn trong hoàng cung, âm mưu sát hại bệ hạ. Hiện giờ chứng cứ đã rõ ràng, áp giải đến Tông Nhân Phủ, ba ngày sau sẽ xử chặt ngang lưng.” Tần Kiến Tự xua tay, “Đưa xuống đi.”
Cấm vệ quân lại áp giải Thanh Bình Vương đi xuống, Hạ Tử Dụ lúc này mới chắc chắn rằng thích khách là do Thanh Bình Vương phái đến, còn về chuyện đường hầm, Tần Kiến Tự không hề đề cập tới.
Y ngồi trên hoàng vị, thấy Tần Kiến Tự xử lý từng việc một. Một nửa trong số đó đã được hắn xử lý xong xuôi, giờ đây chỉ thông báo cho các quan viên, nửa còn lại là những việc mới mà quan viên vừa mới bẩm tâu, tiếp tục do Tần Kiến Tự xử lý.
Vẻ mặt Hạ Tử Dụ trở nên phức tạp, cảm thấy vị trí hoàng đế của mình thật là dư thừa.
- --
Sau khi bãi triều, Hạ Tử Dụ lại đến ngự thư phòng nghe thái phó giảng bài như thường lệ. Hoàng đế nhỏ bay bên cạnh, nói với y về chuyện tối hôm qua khi ngủ trên giường, y đã ôm ghì lấy Tần Kiến Tự không chịu buông tay.
“Điêu, nhất định là ngươi bốc phét.” Hạ Tử Dụ đi càng lúc càng nhanh, xoa tay lên hai má.
“Trẫm thật sự không dám nhìn thẳng vào ngươi.” Hoàng đệ nhỏ bay lững lờ, “Nhưng mà cũng kỳ lạ thật đấy.”
“Cái gì kỳ lạ?”
“Hình như Tần Kiến Tự rất khác với trước kia,“ Hoàng đế nhỏ xoa cằm, “Nếu là trước đây, ngươi còn lâu mới có cơ hội được ngủ trên giường. Nhưng mà sáng nay hắn lại còn làm chuyện kia với ngươi...”
“Shhh... Hình như cũng đúng, dạo này hắn càng ngày càng lạ lùng.”
Hạ Tử Dụ sờ lên yết hầu của mình, cảm giác ướt át ấy khiến cho một con ma mấy trăm tuổi như y cũng phải đỏ bừng cả mặt.
Hoàng đế nhỏ gật gù, “Cho nên trẫm nghĩ là... có lẽ hắn thèm muốn cơ thể của trẫm.”
“......Gì cơ?” Hạ Tử Dụ nhìn hắn đầy khinh bỉ, “Ngươi mà lọt vào mắt xanh của Tần Kiến Tự á?”
“Nói năng kiểu gì đấy?”
“Tiểu dân sai rồi thưa bệ hạ.”
“Ngươi nghĩ mà xem, trước kia trẫm chưa bao giờ hòa nhã với hắn, cho nên hắn mới nghĩ rằng trẫm là bất khả xâm phạm,“ Hoàng đế nhỏ liếc nhìn Hạ Tử Dụ, “Nhưng giờ ngươi tới đây, lúc nào cũng lấy lòng hắn, hạ mình nhún nhường đủ kiểu. Đường đường một hoàng đế mà lại đối xử với hắn như vậy, hắn sao có thể cưỡng lại được.”
“Shhh....” Hạ Tử Dụ cảm thấy có chỗ nào đấy hơi sai, nhưng dường như cũng đã bị hoàng đế nhỏ thuyết phục. Y bắt đầu ngẫm lại sự chuyển biến thái độ của Tần Kiến Tự trong mấy ngày vừa rồi.
“Ta nhớ lúc vừa xuyên tới đây thì Tần Kiến Tự hung dữ lắm.”
Hoàng đế nhỏ gật đầu, “Nhưng bây giờ hắn cắn yết hầu của ngươi.”
“Lúc trước hắn còn nói muốn hành thích vua.”
“Nhưng lần ở bể tắm hôm ấy, hắn lại giúp ngươi.”
“Bảo sao mà tối hôm qua hắn lại chủ động đề nghị ở lại trông nom qua đêm.” Hạ Tử Dụ tặc lưỡi, “Hóa ra là thèm muốn cơ thể của ta.”
“Đúng vậy.”
Hạ Tử Dụ ngộ ra chân lý, một người một ma đạt được tiếng nói chung, lén lút đập tay với nhau.
- --
Ở phía xa, Tần Kiến Tự đứng trên lầu cao nhìn xuống đội hộ vệ của vua đi trên quan đạo dài trong cung, ánh nhìn của hắn lướt qua người mặc long bào đi đằng trước. Không biết vì sao, hắn cảm thấy bực bội khi Hạ Tử Dụ không nhớ chuyện y đã ôm lấy mình cọ tới cọ lui ngày hôm qua.
Hắn tự dưng rất muốn đè Hạ Tử Dụ xuống và làm cho y phải nhớ thật kỹ, muốn làm lại chuyện ngày hôm qua một lần nữa, muốn y phải khắc sâu ký ức ấy vào tận xương tủy.
Cuối cùng Tần Kiến Tự thở dài một hơi, quay người đi xuống lầu.
Ngay sau đó, Hạ Tử Dụ quay đầu lại nhưng y lại không thấy gì cả.
“Thái phó.” Rốt cuộc y cũng tới ngự thư phòng.
Thái phó và Trịnh Đình Chi đã đứng đợi từ lâu để chuẩn bị cho tiết học.
Thực ra tiết học mỗi ngày rất đơn giản, đầu tiên là giảng giải một số đạo lý, sau đó lấy ví dụ bằng vài chính vụ gần đây để kiểm tra xem Hạ Tử Dụ sẽ xử lý như thế nào. Như thường lệ, thái phó mở sách ra giảng về đạo lý trị quốc, Hạ Tử Dụ đột nhiên vươn tay ngăn ông lại.
“Nói ra cũng thật là hổ thẹn, trẫm đã đến Nhiếp chính vương phủ một lần nhưng vẫn chưa tìm được Sở Phi.” Hạ Tử Dụ ngồi xuống nói tiếp: “Lại thêm chuyện cung biến và phản loạn dạo gần đây, trẫm cứ hết ăn lại ngủ, lãng phí mất mấy ngày.”
“Chuyện tìm Sở Phi không cần vội, bệ hạ cứ từ từ cũng được.” Thái phó gấp sách lại, “Bệ hạ muốn nghe chi tiết về cung biến vừa rồi đúng không?”
Hạ Tử Dụ chau mày, tựa lưng vào ghế, “Từ đầu chí cuối, trẫm chỉ nhận được thông tin là ngự lâm quân nổi dậy, nhìn thấy ngọn lửa bùng lên ở Tây Môn, bị thích khách truy sát, sau đó được Nhiếp chính vương cứu... Trong ba ngày ở vương phủ và hoàng cung, trẫm hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.”
“Nghe nói dạo này bệ hạ ngủ không ngon.”
“Không sao, không gây hại gì đến thân thể.”
“Thực ra thứ mà bệ hạ muốn biết chính là toàn thể cục diện của triều đình. Nhưng bệ hạ ở nơi thâm cung, tai không nghe mắt không thấy, cho nên mới cảm thấy khó hiểu.” Thái phó thở dài.
Hạ Tử Dụ chống khuỷu tay lên bàn, xoay chiếc bút trên tay còn lại, “Trẫm cần những người thực sự có thể giúp đỡ mình.”
Trịnh Đình Chi vốn đang cúi đầu, nghe vậy thì ngẩng lên nhìn Hạ Tử Dụ.
Thái phó ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Nhiếp chính vương có ý định thay thống lĩnh cấm vệ quân trong hoàng cung bằng thân tín của mình. Nhưng bệ hạ biết đấy, trước nay cấm vệ quân luôn trực thuộc sự quản lý của thiên tử, vị trí thống lĩnh cũng luôn là tâm phúc của đế vương.”
“Cho nên thái phó muốn trẫm bắt đầu ra tay từ thống lĩnh cấm vệ quân?”
“Đúng vậy.”
Trong tay y không có nhiều quân cờ, mỗi một quân cờ phải được sắp xếp vào vị trí hợp lý mới có thể dần dần bồi dưỡng thành thuộc hạ đáng tin cậy. Cho nên việc trước mắt cần làm chính là giành lại quân cờ trong tay Tần Kiến Tự, sau đó dưới tình huống vẫn chiều theo ý Tần Kiến Tự nhưng đồng thời lại đặt quân cờ ở vị trí mà Hạ Tử Dụ mong muốn.
“Ngươi định làm gì vậy?” Hoàng đế nhỏ hỏi y.
“Ta phải đến Nhiếp chính vương phủ một lần nữa, lấy cớ là muốn trả lại chiếc áo cũ của em trai hắn.”